Tim tôi khẽ lỡ một nhịp.

Kiếp trước Hạ Tu cũng gọi tôi là Dì Tống.

Giờ thằng bé lại gọi như thế, khiến tôi chợt bừng tỉnh... chẳng lẽ Hạ Tu cũng trọng sinh rồi?

Nghĩ đến đây, tôi vội lắc đầu, sao có thể có chuyện ba người cùng trọng sinh chứ.

Sau khi sắp xếp cho Hạ Tu xong, tôi và chồng cũng chuẩn bị đi ngủ.

Nằm trên giường, tôi vẫn không yên tâm về Khả Khả.

“Chồng à, nếu em nói... em không chỉ muốn nhận nuôi Hạ Tu, mà còn muốn nhận cả Khả Khả, anh có thể nghĩ cách giúp em không?"

Chồng tôi nghi hoặc nhìn tôi: “Em định tranh con với bạn thân đấy à?"

“Cũng có thể nói vậy..."

Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Chồng tôi đứng dậy ra mở cửa, tôi vẫn nằm trên giường, nghe thấy anh ấy nói:

“Khả Khả? Sao con lại đến đây? Con đi một mình à? Giờ này muộn lắm rồi đấy.”

Khả Khả?

Tôi lập tức tung chăn ngồi dậy, chân trần chạy vội ra cửa, quả nhiên thấy Khả Khả bé nhỏ đang đứng trước cửa nhà tôi.

Con bé nhìn thấy tôi, mắt sáng lên, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt đi.

Con khẽ nói: “Chú ơi, dì ơi, con tìm Hạ Tu có chút việc, hai người có thể cho con vào không ạ?”

Tôi và chồng đều thấy kỳ lạ. Nhà tôi cách nhà Lâm Thính Văn ít nhất bốn, năm cây số, mà Khả Khả mới có sáu tuổi, sao lại có thể một mình đến tận đây vào giờ này?

Tuy thấy kỳ quặc, nhưng chúng tôi vẫn dẫn Khả Khả vào phòng Hạ Tu.

Vừa vào phòng, Khả Khả đã định đóng cửa lại, còn quay sang bảo tôi: “Dì... dì ơi, con muốn nói chuyện riêng với Hạ Tu một chút."

Chuyện riêng? Tôi cũng muốn nghe đấy!

Vậy là tôi đuổi chồng đi ngủ, một mình nằm rạp bên ngoài áp tai nghe trộm.

Tôi muốn xem hai đứa nhóc này định thì thầm gì cho cam!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play