Còn đứa trẻ tôi nhận nuôi – Khả Khả, tôi luôn để con phát triển tự nhiên.

Con thích gì, tôi ủng hộ.

Không thích thì thôi, không ép buộc.

Thành tích văn hóa tuy kém, nhưng tài năng nghệ thuật lại nổi bật. Năm 16 tuổi, khi đang đi trên phố, con được một người trong giới giải trí phát hiện, mời đóng vai nữ chính thời thơ ấu trong một bộ phim điện ảnh hạng S. Sau đó, con cứ thế một đường thuận lợi. Sau khi học văn hóa bổ túc, còn đạt hạng nhất đầu vào Học viện Điện ảnh.

Rồi còn nổi đình nổi đám hơn nữa – mới mười tám tuổi đã tham gia một bộ phim truyền hình bom tấn, trở thành tiểu hoa đán được săn đón nhất nhì giới giải trí.

Khả Khả thực sự là một cô bé thiên thần.

Tôi và chồng vốn định nhận nuôi Khả Khả nên chuẩn bị mọi thứ đều theo phong cách nữ tính, phòng ngủ cũng là tông hồng dễ thương.

Chồng tôi hơi ngại ngùng, nói: “Hạ Tu, con cứ ngồi phòng khách xem tivi một lúc nhé, chú... à không, ba sẽ dọn lại phòng ngay. Trên đường về ba đã đặt đồ dành cho con trai, sắp được giao tới rồi.”

Hạ Tu vẫn giống như kiếp trước – trầm lặng, ít lời.

Tôi sợ thằng bé suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: “Tuy ban đầu mẹ định nhận nuôi Khả Khả, nhưng bây giờ con đã đến rồi, mẹ sẽ xem con như con ruột của mình, tình thương dành cho con sẽ không ít hơn ai cả."

Tôi sợ con hiểu lầm.

Không ngờ thằng bé bước vào phòng, đưa tay sờ lên chăn màu hồng in hình dâu tây, rồi quay đầu lại, kéo khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo: “Không cần đổi đâu, con rất thích."

Tôi: "......?"

Chồng tôi: “......?”

Tôi và chồng nhìn nhau.

Viện trưởng đã sớm nói với chúng tôi rằng Hạ Tu mắc chứng tự kỷ, chúng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ thằng bé lại hiểu chuyện đến vậy

Đợi khi đồ mới được giao đến, chồng tôi thay hết cách bày trí trong phòng.

Còn tôi dẫn Hạ Tu vào thư phòng nói chuyện riêng.

Nghĩ đến kiếp trước, thằng bé bị Lâm Thính Văn đánh đập đến thân thể đầy thương tích, tôi không khỏi đau lòng.

Dù biết sau này Hạ Tu đã phóng hỏa thiêu nhà họ 

Lâm, tôi vẫn tin rằng, mỗi đứa trẻ sinh ra đều là một tờ giấy trắng, quan trọng là cách cha mẹ vẽ lên đó ra sao.

Tôi xoa đầu thằng bé.

“Hạ Tu, viện trưởng nói với mẹ, con là một đứa trẻ rất thông minh. Còn mẹ thì... mẹ không phải người mẹ giỏi giang gì, có nhiều điều mẹ không dạy được con. Thế nên sau này, chỉ cần con sống vui vẻ, hạnh phúc, không phạm pháp, thì con muốn làm gì, mẹ đều ủng hộ vô điều kiện."

Hạ Tu mới sáu tuổi, dáng người nhỏ bé hơn bạn cùng trang lứa, đôi mắt thì đen láy long lanh.

Thằng bé ngẩng đầu nhìn tôi, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, khóe mắt hình như hơi đỏ.

Nó khẽ đáp: “Vâng."

Đúng lúc chồng tôi chuẩn bị xong phòng, gọi nó đến xem.

Tôi nói: “Đi đi."

Hạ Tu bước đến cửa thư phòng, bỗng dừng chân, quay đầu nhìn tôi.

“Dì Tống, con rất vui vì dì đã chọn con làm con của dì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play