Khi bạn thân tôi, Lâm Thính Văn, nhanh tay chọn cô bé xinh đẹp nhất trong đám trẻ – bé Khả Khả, tôi lập tức hiểu ngay
Cô ấy cũng trọng sinh rồi.
Trên bãi cỏ của trại trẻ, hơn chục đứa nhỏ đang vui đùa.
Tôi và gia đình Lâm Thính Văn đi theo viện trưởng, đứng ở hành lang tầng hai, chọn đứa trẻ để nhận nuôi.
Tôi và Lâm Thính Văn lớn lên cùng nhau, học cùng trường, tốt nghiệp cùng năm, kết hôn cùng năm, đều không thể sinh con, nên giờ đến cùng một trại trẻ để nhận nuôi.
Chồng cô ấy còn đùa: “Hai người từ bé đến giờ thân như mặc chung một cái quần vậy.”
Tôi không nói gì, chỉ liếc thấy cô ấy đang lén đảo mắt sau lưng chúng tôi.
Tôi từng ngỡ quan hệ của chúng tôi thân thiết không gì phá nổi.
Nhưng ngay lúc cô ấy ôm hận dùng dao đâm ch .t tôi, tôi vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Cô bạn tôi từng coi là người thân, bỗng chốc trở nên mặt người dạ thú.
Cô ấy nói: “Tống Thời Vi, tại sao mọi điều tốt đẹp đều rơi vào đầu mày? Từ nhỏ mày học giỏi hơn tao, gia cảnh tốt hơn, bạn trai cũng tốt hơn, đến khi tao biết mình vô sinh, tao đã thiết kế khiến mày sảy thai, bỏ thuốc vào thuốc bổ để mày cũng mất khả năng sinh con như tao. Vậy mà tại sao cuối cùng, vẫn chỉ có con nuôi của mày là thành tài?!"
Hóa ra, chỉ có tôi xem cô ấy là bạn thân, còn cô ấy từ đầu đến cuối chỉ xem tôi là kẻ thù.
Ngay cả chuyện tôi sảy thai, cũng là do cô ấy hạ độc.
Ở kiếp này, cô ấy nhanh tay chỉ về phía Khả Khả đang đứng dưới tán cây mát rượi.
“Viện trưởng, tôi muốn nhận nuôi bé gái đó.”
Viện trưởng nhìn hồ sơ, hơi ngạc nhiên.
Vì trước đó, nhà Lâm Thính Văn ghi rõ thiên hướng chọn trẻ có chỉ số thông minh cao, còn suốt ngày treo câu “tri thức thay đổi số phận” trên miệng, sao đột nhiên lại đổi ý?
Trước hôm nay, hồ sơ của Khả Khả đã được gửi qua nhà tôi, ai cũng nghĩ rằng nhà tôi sẽ nhận nuôi cô bé ấy, còn nhà họ sẽ nhận nuôi cậu bé có IQ cực cao -Hạ Tu, người có thể xoay rubik trong 5 giây.
Lâm Thính Văn như nhận ra mọi người đang nhìn mình, quay đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý: “Thời Vi, tuy trước đó nhà cậu có ý định nhận KhảKhả, nhưng chưa ký thỏa thuận nhận nuôi mà, giờ tôi chọn Khả Khả, chắc là không sao chứ?"
Chồng tôi biết tôi thích Khả Khả, vì đứa bé tôi từng sảy thai cũng là một bé gái.
Anh định lên tiếng tranh giành, nhưng tôi ngăn lại.
Tôi mỉm cười: “Không sao, nếu cậu thích Khả Khả, thì cứ mang bé về đi."
Không ngờ tôi buông tay nhẹ nhàng như vậy, cô ta thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn bị viện trưởng gọi đi kýgiấy nhận nuôi.
Lúc đi qua bãi cỏ, cô ta không chờ được mà chạy đến bế Khả Khả lên.
Hớn hở nói: “Khả Khả, sau này con sẽ là Thẩm Khả Khả nhé. Mẹ sẽ là mẹ của con, mẹ nhất định sẽ bồi dưỡng tài năng của con thật tốt!"
Tôi nhìn Khả Khả bị cô ấy bế đi, trong lòng chỉ biết thở dài.
Nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Khả Khả vẫn nhìn chằm chằm về phía tôi.
Trước đó tôi luôn tỏ rõ ý muốn nhận nuôi bé, giờ lại bị mang đi, bé chắc hiểu lầm rằng tôi không cần bé nữa.
Nhưng tôi biết mình không tranh nổi với Lâm Thính Văn.
Chỉ đành giữa tiếng cười hân hoan của cô ta, tôi đi về phía một cậu bé đang lặng lẽ nhìn mặt trời Hạ Tu.
Thế là quá trình lựa chọn kết thúc.
Tôi và Lâm Thính Văn đã nhận nuôi hai đứa trẻ trái ngược so với kiếp trước