Về đến nhà, chồng tôi vẫn còn lẩm bẩm: “Lâm Thính Văn trước giờ chẳng phải luôn miệng nói muốn chọn một đứa trẻ thông minh, muốn đào tạo con thành tài, cho đi du học hay sao, sao tự dưng lại đổi ý, chọn một đứa có vẻ ngoài xinh xắn mà thành tích chỉ thường thường như Khả Khả.”

Chồng tôi không hiểu vì sao. Nhưng tôi thì hiểu rất rõ.

Kiếp trước, Lâm Thính Vẫn nhận nuôi Hạ Tu, tin chắc rằng tri thức nhất định có thể thay đổi vận mệnh, cả nhà họ Lâm đặt hết kỳ vọng lên người Hạ Tu.

Bán cả nhà, vay khoản nợ khổng lồ chỉ để mua nhàgần trường, đưa Hạ Tu vào học ở ngôi trường cấp ba tốt nhất.

Hạ Tu quả thực rất thông minh, thành tích luôn đứng đầu lớp.

Nhưng Lâm Thính Văn vẫn không thấy hài lòng. Tôi từng đến nhà cô ta, thấy cô ta cầm roi lông gà quất lên người Hạ Tu hết lần này đến lần khác.

“Con đứng nhất lớp thì sao chứ? Trong toàn trường chỉ đứng thứ hai, toàn quận thì còn chẳng lọt nổi top mười. Cho dù sau này thi đại học, con trở thành thủ khoa tỉnh, thì mỗi năm cả nước cũng có ba mươi tư tỉnh có thủ khoa..."

Hạ Tu cúi đầu, tay cầm khối rubik, lặng lẽ chịu đựng những đòn roi ấy.

Đợi đến khi mắng đủ, đánh đủ, Lâm Thính Vãn ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Hạ Tu cúi đầu không nói gì.

“Thẩm Hạ Tu, mẹ biết con thông minh, con nhất định làm được, cố thêm chút nữa, được không?"

Tôi thấy Hạ Tu quá đỗi u uất, không nhịn được mà khuyên một câu: “Hạ Tu đã rất thông minh rồi, cậu không cần tạo áp lực cho thằng bé như vậy..."

Lời tôi còn chưa dứt, Lâm Thính Vãn đã cắt ngang: “Tống Thời Vi, cậu đứng nói thì nhẹ nhàng lắm, nhà cậu có Khả Khả đi theo con đường nghệ thuật, nhưng mấy môn văn hóa tệ hại đến mức nào, cậu còn có mặt mũi nói tớ."

Kiếp trước tôi đúng là quá ngây thơ, không nhận ra sự châm chọc trong lời cô ta.

Còn tưởng cô ta đang tốt bụng nhắc nhở vì thành tích của Khả Khả tụt dốc.

Về đến nhà, tôi còn lôi bài tập toán của Khả Khả ra, cùng học với con bé đến tận nửa đêm.

Lâm Thính Văn đặt toàn bộ hy vọng lên người Hạ Tu, nhưng dường như đã chọn sai cách. Tôi thường dẫn Khả Khả đến nhà họ chơi, Khả Khả và Hạ Tu luôn rất thân thiết. Thằng bé Hạ Tu, xưa nay chẳng chịu mởmiệng với ai, cũng chỉ cười với mỗi mình Khả Khả.

Thế nhưng Lâm Thính Văn lại chê Khả Khả học lực kém, ép Hạ Tu không được qua lại với con bé, thậm chí còn đốt ảnh chụp chung của hai đứa, vứt cả quà tặng mà Khả Khả dành cho Hạ Tu.

Có lẽ là vì áp lực quá lớn, nên chứng tự kỷ của Hạ Tu ngày càng nghiêm trọng. Đến kỳ thi đại học đầu tiên, bệnh phát tác, trong môn Ngữ văn cậu bé nộp bài trắng.

Giáo viên đưa Hạ Tu đến bệnh viện, tại đó em được chẩn đoán mắc bệnh.

Lâm Thính Vãn vội vã chạy đến, nhưng lại vung tay tát Hạ Tu một cái, mắng rằng thằng bé giả bệnh để trốn tránh thất bại.

Cô ta không chịu đưa Hạ Tu đi chữa trị, còn ép thằng bé học lại. Vào một ngày mưa lớn, cô ta bắt Hạ Tu quỳ giữa sân để nhận lỗi, cuối cùng dồn ép đến mức Hạ Tu phóng hỏa đốt nhà họ Thẩm, rồi đổ xăng lên người, cùng vợ chồng Lâm Thính Văn chết chung trong biển lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play