Mãi sau này, khi đã trưởng thành rồi tôi mới biết, mọi linh tính của trẻ con đều không thể xem thường. Điều mà tôi lo sợ, bồn chồn từ buổi chiều thì chỉ vài tiếng sau đã trở thành sự thật. Đêm hôm ấy, thằng Pháo và thằng Bách trở về.
Lúc đó khoảng hơn 1 giờ sáng. Tôi đang nằm trong chăn thì bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Bên ngoài cửa sổ cạnh giường chỗ thằng Hoàng, gió thổi bung cái chốt khiến không khí lạnh bên ngoài tràn vào, thổi thốc tới tận giường tôi. Nếu ai đã từng trải qua đêm trời đầy tuyết ở vùng Tây Bắc, thì mới có thể biết được cảm giác lạnh buốt đến tận xương tủy. Tôi ú ớ gọi thằng Hoàng để dậy đóng cửa, thế nhưng chẳng có tiếng trả lời. Tôi nhổm dậy để gọi lớn hơn, thằng Hoàng vẫn ngủ say như chết. Bực mình vì thằng em trai, tôi vùng dậy mò mẫm trong đêm tối để tìm đường tới cửa sổ.
Gọi là gian phòng ngủ cho oai, chứ thực ra chỗ ngủ của tôi và của thằng Hoàng chỉ cách nhau một cái bức vách. Giường của thằng Hoàng nằm nhìn ra cửa sổ, khác với giường tôi kề bên cạnh cửa. Dưới ánh sáng tù mù của bóng đèn ngoài cây cột điện rọi vào, tôi với tay ra ngoài để kéo cánh cửa. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy hai cái bóng đen ngòm ngồi vắt vẻo trên bờ tường rào ngăn cách giữa nhà tôi và nhà cái Bích.
Ngọn đèn soi chuồng gà của nhà cái Bích lúc này vẫn sáng, thế nhưng nó chỉ rọi được tới một nửa khoảng sân. Nửa khoảng sân còn lại, nơi hai cái bóng đang ngồi thì chỉ có ánh đèn đường rọi tới. Cả hai ngồi trên tường, không rõ là quay lưng hay đối diện với cửa sổ nơi tôi đang đứng. Tôi hoảng sợ vội vàng hét ầm lên:
“Có ma! Có ma! Mẹ ơi có ma...!”
Nghe thấy tiếng động, đám chó trong làng sủa lên dữ dội. Đúng lúc ấy, hai cái bóng đen thù lu bỗng dưng sáng rực lên như đom đóm, cả hai ngoái lại nhìn tôi rồi lướt thật nhanh trên bờ tường rào. Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra gương mặt của thằng Bách và thằng PháoMặt thằng Pháo đỏ quạch vì bị lột da gần hết. Đôi mắt nó sáng lóe lên trong đêm tối, nhìn tôi cười đắc thắng. Cả hai đứa nhìn tôi, nở một nụ cười quỷ dị rồi vút lên mái nhà rồi biến mất. Bố mẹ tôi vội vàng lục tục từ bên gian ngoài chạy vào. Sự việc kéo dài chỉ vọn vẹn hơn chục giây.
Bóng hai thằng kia đi khuất rồi, tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn. Lần đầu tiên trong đời, tôi biết thế nào là sợ, tôi ngồi phịch xuống đất rồi bật khóc huhu. Bố tôi bật đèn khiến cho cả căn phòng sáng choang, trên tay còn cầm theo một con dao chọc tiết lợn. Vừa nhìn thấy tôi, mẹ tôi đã giật mình hốt hoảng:
“Ơ kìa! Làm sao thế này? Sao lại ngồi dưới đất thế?”
Ngay cả khi mẹ luống cuống đỡ tôi dậy, nước mắt tôi vẫn đang rơi lã chã. Bố tôi cất con dao lên trên bàn học của thằng Hoàng rồi hỏi:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT