Sáu giờ sáng hôm sau, Triết đã sang nhà Đăng lôi bạn nhỏ này dậy đi học, không thể để bạn đi một mình rồi bị con yêu tinh kia hớp hồn được.
Bước vào phòng bé, Triết thở dài một cái vì thấy bạn này chẳng thay đổi gì cả, ngủ vẫn quay ngang quay dọc, gối đầu dùng để kê chân, đầu thì sắp rớt xuống giường đến nơi. Hồi nhỏ, Triết thường ôm Đăng ngủ để tránh cho bé này lăn xuống đất và cũng chỉ có ngủ cùng Triết thì Đăng mới chịu yên. Triết tiến lại gần, ngồi lên giường đỡ đầu bé, nói khẽ: “Dậy đi, muộn học rồi.”
Bé Đăng mơ màng nghe thấy giọng nói thân thuộc, giống như một thói quen, bé ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở quét xung quanh rồi leo lên người anh Triết. Người kia thấy em lại gần cũng dang hai tay ra đón em vào lòng, đặt em ngồi trên đùi, mặt vùi vào hõm cổ mình rồi đưa tay lên xoa lưng em, giọng nhẹ nhàng: “Bé lười, dậy thôi, còn ngủ thì tao bế mày đến trường đấy. Không muốn bị trêu là “công chúa” thì mở mắt ra nào.”
“Bé lười” này lười thật, nghe thấy thế cũng chẳng chịu dậy cứ bám người như koala, vừa nói với giọng nũng nịu vừa cọ cọ tóc vào chiếc cổ bên cạnh: “Ưm…hông dậy”.
Chịu với bé rồi, từ trước đến nay vẫn cứ dùng cái trò này để đối phó với “anh” Minh Triết, nhưng càng dùng hiệu quả hơn làm Triết chỉ biết bật cười. Ngồi thêm một lúc, Triết bế bé vào nhà vệ sinh làm em dậy thật nhưng vẫn còn tiếc giấc ngủ của mình dùng gót đá đá vào chân Triết mấy cái cho hả giận. Triết quá quen, giúp Đăng lấy kem đánh răng, thả bé xuống rồi đi ra ngoài.
Ăn sáng xong cả hai người cùng nhau đi học. Vừa bước vào cửa lớp, Đức Minh từ đâu lao ra ôm lấy Hải Đăng làm cậu hết cả hồn, nói rõ to:
- Ui da, nhớ bé Đăng thế nhờ, thi được thủ khoa cơ đấy. Còn nhớ cái thằng Đức Minh này không?
- Nhớ cái đầu mày ấy. Tránh ra đê. Không cái em Loan gì của mày lại ghen đấy. – Hải Đăng nửa đùa nửa thật đáp lại.
Lời Đăng vừa dứt thì Triết đã bước lên tách thằng Minh ra, kéo bé về phía mình, chíu khọ nói:
- Ông bớt bớt hộ tôi. Mày trông như con bò đực húc chết Đăng mất.
- Ôi dời, xin lỗi vì động vào vợ iu của Minh Triết nhá. Tôi sai, tôi sai.
Nghe thằng Minh nói mà Triết ngứa hết cả tai, lớp mà không nhiều người chắc giờ thằng Minh đã được chịu vài lần tương tác của lực F có độ lớn khoảng 200N rồi đấy.
Nghe thấy hai từ “vợ iu”, Đăng cũng sôi máu lên lao vào Minh: “Tao đây sao phải làm vợ, có cái loại mày về mà làm cu li cho em Loan nhà mày ấy.” (khoai: à con tui nó chỉ đáp lại chỗ “vợ iu” chứ chỗ “của Minh Triết” thì nó không lói gì)
Triết đến mệt với hai con người này nên mặc kệ cho bọn họ tự giải quyết, còn mình về chỗ chuẩn bị vào lớp. Từ năm năm tuổi, ba người họ đã chơi với nhau vì học cùng lớp mẫu giáo, cũng vì Minh thích bé gái tên Loan nên hay bị Đăng trêu như cơm bữa và đây cũng là nguồn cơn của mấy trận “giao hữu tình bạn” có Triết là trọng tài. Đương nhiên là Triết chẳng bao giờ để Đăng nhà mình bị xây xát và tất cả chỉ dừng lại ở võ mồm chứ chẳng đánh nhau thật. Còn hôm nay mới gặp lại Minh là vì sau kì thi cậu vào luôn miền Nam chơi với họ hàng, mặc kệ điểm số.
Đăng với Minh trêu nhau nổ luôn cả lớp, hai bên mồm không ngớt, cứ nói câu gì là các bạn bật cười câu đấy, giúp không khí đầu năm của 10A1 sôi động hơn hẳn. Không ai ngờ Thủ khoa của bọn họ lại hài hước thế, cả cái cậu bạn Đức Minh kia nữa. Ngày thứ hai đi học, lớp chọn 10A1 ồn ào nhất khối đến tận khi trống truy bài mới yên ắng.
Cuối giờ, Thảo Ly gọi Hải Đăng rồi đưa cho cậu hai hộp tiramisu, bảo: “Ừm tớ vừa học được công thức làm bánh mới mà lỡ làm nhiều quá ăn không hết nên cho Đăng ăn thử xem thế nào. Nếu mà cậu ăn không hết thì cho lớp trưởng cũng được.”
“À mình cảm ơn nha. Ly khéo tay quá vậy còn biết làm bánh nữa. Giỏi thật đấy!” Đăng giọng ngọt như mía lùi khen Ly, nhận lấy túi bánh rồi đi về.
Cái công thức làm bánh mà Ly mới học được kia là mới được cả nửa năm rồi, cô đã thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần nên đảm bảo cực ngon nhưng Ly đâu có ngờ Triết không ăn mà đến Đăng cũng không được động vào. Hai hộp tiramisu – tâm huyết và tình cảm của Thảo Ly – đã vào bụng tên bò đực Đức Minh. Một mình ăn hết hai hộp bánh, Minh chỉ tiếc cho hai thằng bạn nối khố bánh ngon thế lại không ăn mà đi cho mình.
---
Vèo một cái đã là cuối tuần, cả bọn rủ nhau lên thành phố chơi để ôn lại kỉ niệm của những ngày còn chung nhau cái quần. Sáu rưỡi sáng, hội những người nghiện mai thuý “ngủ” bao gồm Hải Đăng và Đức Minh đã mở to hai mắt, người tràn đầy năng lượng. Hôm nay, bọn họ đi năm người, có cả An và Huy – anh em thân thiết hồi cấp hai của Triết và Minh. Mặc dù cả bọn không phải là hội dư dả tiền tiêu vặt nhưng vẫn quyết định đi chơi cho biết. Lịch trình bắt đầu từ đi xem phim, kế tiếp là Jollibee và cuối cùng chắc chắn phải là quán net để so sánh xem net ở phố hơn net vùng quê cỡ nào.
Lần đầu gặp hai người An và Huy, Hải Đăng khá bất ngờ vì không hiểu sao giao diện của hai bạn này lại chơi được với Triết. Ăn mặc thì áo đôn chề đì o, quần đã hút chân không lại còn vẩy sơn, tóc thì chẳng ra làm sao, hay còn gọi là phong cách boi phố. Nhưng chơi rồi mới biết trông giang hồ mà lại tình cảm, Triết quý chúng nó lắm tại Triết cầm đầu chúng nó mà.
Khi bước vào rạp phim tối om, cả hội mới được trải nghiệm hết những gì trên ti vi nói, cảm giác xem phim cực đã. Mấy cậu thanh niên quê đã chọn một bộ phim ma mới ra rạp được review khá nhiều trên mạng.
Trong bóng tối, “Áaaa...” tiếng hét rùng rợn khiến khán giả run cầm cập, nhưng trà xanh Minh Triết thì chỉ sợ giả thôi, tranh thủ cơ hội nắm lấy lòng bàn tay bé nhà mình để mong bé an ủi trái tim yếu đuối. Đăng cũng tưởng Triết sợ thật nên nắm chặt lắm còn bảo: “Không phải sợ, tao đây mà.”
An ngồi bên cạnh chứng kiến cảnh anh Triết kêu sợ rồi đòi nắm tay bạn Đăng há hốc mồm. Đùa à, năm lớp tám anh Triết còn giúp cậu xử lí mấy tên bắt nạt lớp chín ở nghĩa địa lúc mười giờ đêm đấy, có sợ đâu, còn dí đầu ba thằng đấy đến gần mộ người ta, làm chúng nó đái ướt quần cơ mà. Hỏi anh không sợ à, Triết bảo “ma trơi cũng chỉ là phosphorus mà thôi”.
Đến quán Jollibee, hai người An và Bình lại được phen sốc toàn tập vì vì vì: Anh Triết của các cậu bóc gà rồi còn đút cho bạn Đăng, không biết cứ tưởng hai người họ là người yêu không đấy. Thế nhưng mà ông “người yêu” này kĩ tính điên đi được, nhất định chỉ cho Đăng ăn nửa miếng lườn gà phần còn lại để mình ăn hết, phần mình lại cho bọn họ ăn.
Triết sợ bé kia nhà mình ăn uống nhiều dầu mỡ rồi lại đau bụng thì vừa thương vừa mệt. Đăng đã hấp thụ kém lại không ăn được đồ nhiều dầu, ngày bé cũng nhập viện mấy lần chỉ vì ăn uống linh tinh. Cho cậu ăn thêm nửa cái hamburger rồi đưa cơm nắm cá ngừ vừa mua ở cửa hàng tiện lợi bắt Đăng ăn hết.
Ăn uống no nê, cả bọn ghé vào net thăm thú một tí rồi rút lui về sớm mai còn đi học. Lúc về, An có hỏi Đăng:
- Nè nè, anh Triết luôn đối xử với mày như vậy hả?
- Ừ đúng rồi, lạ lắm à?
- Lạ vãi ra luôn ấy, ông ấy có bao giờ như thế với người khác đâu. Gần mày là ổng bay não hay sao á. Mày bỏ bùa anh Triết đúng không? Hay là mày cẩn thận ông ấy cho mày sang Cam làm đào lửa đấy.
- Ai bỏ bùa được tao hả An, cũng ai là lừa đảo thế? Mày thích quay về hồi lớp tám không? – Triết ghé lời vào.
- Thôi anh ạ, em An đây còn chưa hít mùi gái đâu đấy, không muốn người bốc ra phosphorus sớm đâu.
Minh nói thêm vào:
- Ui mày không phải sợ, cô vợ bé nhỏ của anh mày về rồi là đủ giam giữ nó vài chục năm cũng nên. Nó bỏ rồi, không ăn thịt được mày đâu.
Não Thủ khoa chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cũng không trả lời lại An mà ngủ thiếp đi trên vai bạn thân nhất. Sau chuyến đi chơi thành phố, An và Bình chính xác là có cái nhìn khác lạ hẳn về anh Triết. Mặc dù biết anh Triết chúa giả nai, nói chuyện được với tất cả mọi người nhưng trong lòng thì chẳng quý mến gì, ngoại trừ mấy thằng cậu là anh quý thật, thì vẫn là cứ sốc hết cả hồn xác.
***Behind the scenes***
An: Mày thấy sao hả Bình?
Bình: Tao shock đến nỗi cả chuyến không dám há mồm đây này.
Minh: Các chú cứ xoắn, thường thôi thường thôi. Thằng Triết nó đội vợ lên đầu mà.
Triết: Đúng rồi, khởi đầu thôi, rồi bọn mày sẽ quen còn phải giúp tao tán vợ nữa đấy.
---Lời của khoai---
Mọi người đừng ghét bé Ly nha, bé nó không biết Đăng với Triết trên tình bạn dưới tình “anh em” đâu!!!
Ui tui siêu mệt, deadline trên trường ngập đầu vẫn cố viết một chap dài gần gấp đôi bình thường =D