Nhìn tiểu báo tuyết, Lục Vân Kiêu cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao thì tiểu báo tuyết có bộ lông xù, trông rất dễ thương. Nếu cứ chết đi như vậy thì thật đáng tiếc.
Hắn lót cỏ lau xuống đất, cẩn thận đặt tiểu báo tuyết lên trên, rồi chính mình tựa người nghỉ ngơi ở phía bên kia hang động.
Một đêm trôi qua, Lục Vân Kiêu lại có một giấc ngủ ngon. Lần này, hắn không thể không thừa nhận rằng, tiểu báo tuyết có thể giúp hắn xoa dịu cơn đau đớn.
Đây có lẽ là dị năng mà tiểu báo tuyết đã thức tỉnh, có khả năng cao là thuộc về dị năng chữa trị, chỉ là không biết tác dụng cụ thể ra sao.
Tuy nhiên, Lục Vân Kiêu cũng không có ý định giữ tiểu báo tuyết ở lại. Thay vào đó, hắn dự định chờ tiểu báo tuyết hồi phục sức khoẻ rồi đuổi đi. Vì ở bên hắn – một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất lý trí và biến thành dã thú hung tàn, đó không phải là chuyện tốt.
Diệp Trừng đã tìm khắp thảo nguyên nhưng không phát hiện được cách nào để thoát ra. Trong lúc nôn nóng, bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu: thử chạm vào mặt trời treo lơ lửng trên cao xem sao.
Ngay khi cậu đặt tay lên mặt trời, dường như cậu có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ quái. Nhưng khi cố nhìn rõ hơn, cậu nhận ra mình đang nằm trên một đống cỏ lau, cơ thể cũng đã trở lại hình dạng báo tuyết.
Hóa ra, cậu không bị con trăn xanh kia ăn thịt.
Diệp Trừng thầm nghĩ, quả nhiên cậu là "con cưng của ông trời", sắp cận kề với cái chết mà vẫn sống sót được.
Cậu cử động cơ thể, cảm giác như mình bị một chiếc xe tải cán qua, đau nhức khắp người. Nhưng may mắn là không mất tay chân.
Diệp Trừng cố gắng đứng lên, cậu phát hiện mình đang ở trong hang động của "Hổ ca ca".
Nhớ lại tiếng hổ gầm mà cậu nghe thấy trước khi ngất đi, cậu khẳng định rằng Hổ ca ca đã cứu mình.
Hu hu hu, Hổ ca ca đúng là đại ân nhân!
Diệp Trừng xúc động đến muốn khóc. Hổ ca ca tốt bụng như vậy sao có thể không lấy thân báo đáp được chứ. Sau này, cậu nhất định phải theo Hổ ca ca suốt đời.
Khu rừng nguyên thủy ngoài kia đầy rẫy nguy hiểm, thật sự không phải là nơi mà một tiểu báo tuyết vô dụng như cậu có thể sinh tồn. Cậu chỉ còn mỗi mạng sống này, nhất định phải bảo vệ kỹ. Mà, biện pháp tốt nhất chính là ôm chặt đùi vàng của Hổ ca ca.
Từ sáng sớm, Lục Vân Kiêu đã ra ngoài săn mồi. Nhớ đến tiểu báo tuyết yếu ớt nằm trong hang, hắn cố ý mang về một miếng thịt mềm nhất.
Ban đầu, hắn nghĩ tiểu báo tuyết bị thương nặng như vậy chắc sẽ hôn mê rất lâu. Nhưng không ngờ chỉ sau một đêm nghỉ ngơi, đối phương đã có thể miễn cưỡng đứng dậy.
“Qua đây ăn thịt đi.”
Lục Vân Kiêu ném một miếng thịt mềm còn đẫm máu xuống đất, gọi Diệp Trừng.
“Áu u~ Hổ ca ca, tôi tới đây!”
Hôm qua, Diệp Trừng chỉ ăn được ba quả trứng chim, hoàn toàn không đủ no. Bụng cậu đã đói rỗng từ lâu, miếng thịt kia trong mắt cậu bây giờ giống như mỹ vị nhân gian.
Diệp Trừng không còn quan tâm đến chuyện thịt sống hay dính máu nữa. Bây giờ, điều quan trọng nhất là phải no bụng trước đã.
Sau khi ăn đến căng bụng, cậu mới dừng lại. Miếng thịt mà Hổ ca ca mang về rất lớn, cậu cố gắng lắm cũng chỉ ăn được hơn một nửa, phần còn lại không thể nuốt thêm.
Cậu đành dùng đôi mắt to tròn, xanh lam đẫm nước nhìn về phía Hổ ca ca đang ngồi một bên theo dõi mình ăn.
“Không ăn nổi nữa à?”
“Vâng, cơ thể tôi nhỏ, chỉ ăn được ngần này thôi.”
Diệp Trừng vừa nói vừa so sánh mình với Hổ ca ca, nhận ra rằng kích thước của cơ thể mình chỉ bằng khoảng một phần ba của hắn.
Kết quả này khiến cậu có chút choáng váng. Cậu sắp trưởng thành rồi mà còn không bằng một nửa Hổ ca ca. Thế này thì cậu sống sót trong rừng nguyên thủy kiểu gì đây?
Từ đó, Diệp Trừng càng quyết tâm phải bám chặt lấy đùi Hổ ca ca.
Thấy tiểu báo tuyết không ăn nổi nữa, Lục Vân Kiêu liền ăn nốt phần thịt còn lại. Dù không đáng là bao, nhưng cũng không thể lãng phí.
“Về nghỉ ngơi tiếp đi, vết thương của cậu vẫn còn rất nghiêm trọng.”
Ăn xong, Lục Vân Kiêu nói với tiểu báo tuyết đang liếʍ máu quanh miệng để làm sạch lông. Động vật bị thương cần nghỉ ngơi và ăn đủ no để mau chống hồi phục.
“Vâng, cảm ơn Hổ ca ca đã cứu tôi và cho tôi thịt ăn.”
Diệp Trừng là tiểu báo tuyết lễ phép. Hôm qua, vì đói quá nên chỉ nghĩ đến thịt nên đã quên mất phải nói lời cảm ơn. Bây giờ bù lại cũng chưa muộn.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Lục Vân Kiêu chỉ gật đầu trước lời cảm ơn chân thành của tiểu báo tuyết. Sau đó lạnh lùng quay đi, nằm nghỉ dưới một gốc cây lớn.
Đối mặt với Hổ ca ca lạnh lùng như vậy, Diệp Trừng không hề nản lòng, ngược lại còn cảm thấy hắn thật ngầu. Cậu thầm nghĩ, chờ cậu lớn lên và có thực lực, cậu cũng muốn trở thành người lãnh khốc và bất cần như thế.
Khó khăn lắm mới về lại ổ nằm của mình. Lúc này, Diệp Trừng mới có thời gian để quan sát quả cầu ánh sáng bảy sắc vừa xuất hiện trong đầu mình.
Phải chăng cậu đã kích hoạt tiềm năng của mình trong lúc cận kề cái chết, hay là cậu đã biến dị rồi?
Diệp Trừng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết ở kiếp trước, nên khi thấy những hiện tượng dị thường như vậy, cậu nghĩ rằng mình đã biến dị.
Quả cầu bảy màu chính là mặt trời mà cậu từng chạm vào. Dù chỉ trong nháy mắt, nhưng cậu nhận ra rằng nó giống hệt quả cầu ở trong đầu mình.
“Chẳng lẽ thảo nguyên mà mình nhìn thấy trước đó là tinh thần vực của mình?”
Không có ai để giải đáp thắc mắc, Diệp Trừng chỉ có thể dựa vào những kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của mình để suy đoán.
“Vậy, dị năng của mình là chữa trị ư?”
Cậu không quên rằng cơ thể của mình thiếu chút nữa đã bị con trăn xanh nghiền nát, nhưng chỉ sau một đêm đã hồi phục hơn phân nửa. Có khả năng cao là, dị năng của cậu đã tự chữa trị cho chính mình.
Tuy nhiên, cũng có thể là Hổ ca ca đã cứu cậu. Diệp Trừng không chắc chắn, đành ghi lại câu hỏi này trong lòng, chờ cơ hội sẽ hỏi Hổ ca ca một chút.
Nếu cậu thật sự thức tỉnh dị năng chữa trị, thì cậu sẽ trở thành thần linh ở khu rừng nguyên thủy này. Bởi vì nơi đây không có bác sĩ hay thuốc men.
Đến lúc đó, cậu không cần phải ôm đùi Hổ ca ca nữa, mà sẽ là Hổ ca ca cầu xin cậu chữa trị!
“Ha ha ha!”
Trong lòng Diệp Trừng, hình tượng nhỏ bé của cậu bỗng nhiên được tiếp thêm sức mạnh, ý chí chiến đấu bốc lửa không ngừng. Đến lúc đó, cậu sẽ thuê Hổ ca ca làm vệ sĩ, cả khu rừng này sẽ không ai có thể đối đầu với cậu.
Vì tối qua ngủ mê mệt, nên bây giờ Diệp Trừng không còn cảm giác buồn ngủ. Cậu bắt đầu nghiên cứu quả cầu nhỏ trong đầu mình.
Sau một hồi thử nghiệm đủ cách mà cậu từng đọc trong tiểu thuyết, cuối cùng Diệp Trừng cũng có thể điều khiển được chút ánh sáng trắng từ quả cầu bảy màu.
Tuy nhiên, ánh sáng trắng đó chỉ tồn tại trên lòng bàn chân màu hồng của cậu trong vài giây rồi biến mất. Cậu muốn dùng nó để trị liệu cho chính mình cũng không làm được.
“Có vẻ như mình cần phải luyện tập nhiều hơn để kiểm soát cổ năng lượng này.”
Dồn hết tinh lực để tập trung, Diệp Trừng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cậu nằm xuống ổ cỏ lau mềm mại và ngủ thϊếp đi. Trong giấc ngủ say, ánh sáng trắng mờ nhạt hôm qua lại xuất hiện từ giữa trán và bao bọc lấy toàn bộ cơ thể của cậu.
Lần này, ánh sáng kéo dài đến tận hai mươi phút. Khi ánh sáng biến mất, Diệp Trừng vô thức cựa quậy chân sau, cảm thấy cả cơ thể nhẹ nhõm, dễ chịu hơn rất nhiều.
Rừng nguyên thủy cây cối rậm rạp che kín bầu trời, ánh nắng khó xuyên qua những tán lá. Tuy nhiên, nơi Lục Vân Kiêu ở lại là vị trí hoàn hảo, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên lớp lông màu bạc của hắn trông giống như một bộ giáp bạc hùng dũng.
Lục Vân Kiêu chỉ ăn hai bữa mỗi ngày, sáng và tối. Nhưng vì có thêm Diệp Trừng – tiểu báo tuyết "yếu đuối" cần bồi bổ, hắn cố ý săn một con gà rừng và một con thỏ để làm "bữa phụ".
Thêm vào đó là mấy quả trứng vịt hôm qua nhặt được bên bụi cỏ lau, vậy là đủ cho bữa ăn của Diệp Trừng.
Diệp Trừng bị đánh thức bởi bàn chân hổ to lớn của Lục Vân Kiêu lay tỉnh. Mở mắt ra, trước mặt cậu là những con mồi mà cậu vĩnh viễn không thể tự mình bắt được.
“Ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Giọng nói trầm thấp của Lục Vân Kiêu vang lên, khiến Diệp Trừng cảm thấy an tâm vô cùng.
Không biết có phải do cậu đang sống một cuộc sống"cơm dâng tận miệng" hay không, nhưng gà rừng và thịt thỏ thực sự quá ngon. Ôi trời ơi, Hổ ca ca đúng là ân nhân tái sinh của cậu!
Ăn xong thức ăn, Diệp Trừng cảm thấy cơ thể của mình tràn đầy sức sống. Những vết thương sâu hoắm bị đại bàng mổ đến tận xương ở chân trước giờ đây đã đóng vảy. Xem ra, khả năng tự hồi phục của cậu thật đáng kinh ngạc.
“A! Hổ ca ca, anh đã ăn chưa? Tôi quên chừa phần cho anh rồi...”
Ăn xong, Diệp Trừng mới nhớ ra, cậu đã không hỏi xem Hổ ca ca có muốn ăn hay không. Cậu cảm thấy mình thật sự quá vô tâm.
“Không đói. Mấy thứ đó đều dành cho cậu, mau dưỡng thương cho tốt.”
Lục Vân Kiêu không hề biết rằng Diệp Trừng đã tự sử dụng dị năng chữa trị cơ thể trong giấc ngủ. Hắn nghĩ rằng những vết thương nghiêm trọng như vậy phải mất cả nửa tháng mới lành được.
“Cảm ơn Hổ ca ca đã quan tâm! Vết thương của tôi đã ổn rồi. Anh xem này, bây giờ tôi có thể nhảy cao được rồi!”
Với sự tín nhiệm tuyệt đối vào Lục Vân Kiêu, Diệp Trừng hoàn toàn không giấu diếm điều gì. Nói xong, cậu nhảy phốc lên một cái để biểu diễn cho hắn xem.
“Hehe, Hổ ca ca chắc chắn không ngờ được đâu! Trong họa có phúc, tôi đã thức tỉnh dị năng chữa trị. Sau này nếu anh bị thương, nhất định phải tìm tôi để trị thương nhé. Tôi sẽ chữa miễn phí cho anh!”
Diệp Trừng cảm thấy mình giống như tiểu nhân đắc chí, không ngừng khoe khoang trước mặt Lục Vân Kiêu.
Để tránh Hổ ca ca không tin, Diệp Trừng còn cố ý ép ra một chút ánh sáng trắng trên móng vuốt. Nhân lúc ánh sáng chưa tan biến, cậu liền vỗ một cái lên người Lục Vân Kiêu.
“Hổ ca ca, mau nói đi. Anh có cảm giác gì lạ không?”
Diệp Trừng tò mò hỏi. Cậu luôn cảm thấy dị năng do quả cầu bảy màu mang lại chắc chắn không đơn giản như vậy.
“Xin lỗi, không có cảm giác gì cả. Nhưng nếu cơ thể của cậu đã hoàn toàn hồi phục, thì tôi không giữ cậu lại nữa.”
Lục Vân Kiêu chỉ cảm nhận được cái vỗ mềm mại từ bàn chân nhỏ nhắn của tiểu báo tuyết, hoàn toàn không cảm thấy gì khác. Hắn còn nghĩ tiểu báo tuyết này khá thân thiện và nhiệt tình.
Nói xong, như lần trước, Lục Vân Kiêu cúi đầu ngậm lấy gáy Diệp Trừng. Mặc kệ cậu giãy giụa, hắn vẫn gặm cậu ra khỏi hang động.
“Đừng mà, Hổ ca ca! Vết thương của tôi chưa lành! A, đau quá! Anh xem vết sẹo trên chân tôi này, đau lắm đấy! Hổ ca ca, giữ tôi lại thêm vài ngày đi!”
Diệp Trừng không ngờ kết cục lại thế này. Rõ ràng Hổ ca ca đã cứu cậu, cho cậu ăn uống đầy đủ. Vì cái gì vẫn lạnh lùng vô tình như vậy.