Lục Vân Kiêu phớt lờ tiếng gọi của tiểu báo tuyết, thẳng thừng gặm cậu ra ngoài con dốc trước hang động rồi thả miệng. Một cục bông đen sì lăn ra, ngã dập mông xuống đất.
“Hổ ca ca! Sao anh có thể làm thế với tôi!”
“Tôi làm sao? Tôi không phải ba của cậu, không có nghĩa vụ lo việc ăn uống sinh hoạt của cậu.”
Lục Vân Kiêu cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả.
Diệp Trừng mặc kệ cái mông bị ngã đau, cậu lăn một vòng rồi ôm chặt lấy chân sau của Lục Vân Kiêu.
“Người ta nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Anh chính là ba ba tái sinh của tôi. Hổ ca ca, thu nhận tôi đi! Tôi nhỏ xíu thế này, không chiếm nhiều chỗ đâu. Xin anh đấy!”
Để được Hổ ca ca che chở, Diệp Trừng thật sự không màng đến lòng tự trọng. Cậu vừa khóc vừa ôm chặt lấy đôi chân to lớn của hắn.
Còn kế hoạch ABC gì đó cậu nghĩ ra trước đó, bây giờ đều quên sạch. Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: “Đứa trẻ biết khóc mới có kẹo ăn.”
“Không được.”
Dù Diệp Trừng khóc lóc thảm thiết thế nào cũng không lay chuyển được quyết tâm của Lục Vân Kiêu. Hắn khẽ vung chân, kéo tiểu báo tuyết đang bám chặt ra.
“Vì cái gì lại không được? Hổ ca ca, chỉ cần anh thu nhận tôi, tôi sẽ là đàn em trung thành của anh. Anh bảo tôi đi đông, tôi tuyệt đối không dám đi tây. Anh bảo tôi săn gà, tôi sẽ không đuổi vịt. Tôi còn có thể giúp anh mát-xa, rót trà dâng nước, thậm chí làm ấm giường nữa!”
Diệp Trừng nhớ đến những bộ phim truyền hình trước đây. Trong đó, khi đàn em nói những lời trung thành này, đàn anh thường sẽ rất vui. Cậu nghĩ chắc chắn Hổ ca ca cũng sẽ bị thuyết phục.
Đôi mắt xanh lam của Diệp Trừng bắt đầu rưng rưng nước mắt, cái mũi hồng hồng khụt khịt, trông đáng thương vô cùng. Bộ lông trắng của cậu vốn đã bị bùn đất làm bẩn, giờ khô lại thành từng mảng bết dính.
Lục Vân Kiêu nghe xong lời cậu nói, ánh mắt hổ màu tím đỏ lóe lên tia sáng. Nhưng vẫn lạnh lùng nói một câu:
"Không vì cái gì." Sau đó quay lưng rời đi.
“Đợi đã, Hổ ca ca...”
Diệp Trừng không cam lòng, muốn gọi thêm. Nhưng không ngờ Lục Vân Kiêu nhảy lên vài bước rồi biến mất vào rừng sâu. Cậu muốn đuổi theo cũng không kịp, chỉ biết đứng ngây người nhìn bóng lưng hắn dần khuất dạng.
“Hừm, tính khí của Hổ ca ca thật là khó đoán.”
Diệp Trừng cảm thấy có chút bực mình, nhưng sự tức giận này lại càng khơi dậy ý chí quyết tâm của cậu. Cậu không tin, với trí thông minh của mình lại không thể chinh phục được Hổ ca ca.
Đã quyết định trở thành tiểu đệ của ai đó, thì nhất định phải chứng minh giá trị của mình. Phải tận tụy vì lão đại, thậm chí không tiếc mạng sống. Đôi mắt tròn vo của Diệp Trừng khẽ đảo một vòng, cậu quyết định làm một chiếc giường bằng chiếu cho Hổ ca ca.
Nguyên liệu đã có sẵn, chính là đám cỏ lau mà Hổ ca ca mang về để lót sàn cho cậu. Nhớ lại những video thủ công tự làm mà mình từng xem, Diệp Trừng cảm thấy việc này cũng không quá khó khăn.
Mặc dù giờ cậu chỉ có đôi chân báo tuyết, không thể tiện lợi như đôi tay con người. Nhưng chỉ cần làm hình dáng đơn giản, không cần quá hoàn hảo, chắc cũng không thành vấn đề.
Diệp Trừng bắt đầu thử nghiệm. Không ngờ, cậu lại có thiên phú với mấy việc thủ công. Chỉ trong một buổi chiều, chiếc chiếu bằng cỏ đã được hoàn thành. Tuy rằng không bền bỉ và dễ bị hỏng, nhưng ít nhất cũng thể hiện được tấm lòng của cậu.
Cậu thử nằm lên chiếc chiếu, cảm thấy không khác biệt lắm. Dĩ nhiên không thể so với nệm mềm mại, nhưng ít ra thoải mái hơn việc nằm trực tiếp trên đất.
Sau khi hoàn thành tác phẩm, Diệp Trừng ra ngồi trước cửa hang đợi Hổ ca ca trở về, cậu háo hức muốn khoe tác phẩm của mình.
Lục Vân Kiêu, sau khi nghe những lời của Diệp Trừng. Hắn không nhịn được mà nghi ngờ rằng cậu là nhân loại hóa thành dã thú. Bởi vì chỉ có con người mới biết đến những việc như massage, pha trà, hay làm ấm giường.
Tuy nhiên, vẫn có nhiều điều không thể giải thích. Diệp Trừng rõ ràng chỉ là tiểu báo tuyết chưa trưởng thành. Mà trẻ vị thành niên không thể hoá thành dạng thú, chỉ ngoại trừ những năm đầu đời hoặc đã trưởng thành ở tuổi 18 mới có thể hoá thú.
Ngay cả khi tinh thần vực bị rách nát, người thường sẽ không hóa thành dã thú không có lý trí, nhưng đồng thời cũng mất đi cơ hội thức tỉnh dị năng.
Ngoài ra, Diệp Trừng dường như không có bất kỳ kiến thức hay kỹ năng sinh tồn nào ở rừng nguyên thủy. Mà báo tuyết hoang dã tuyệt đối sẽ không đến nơi rừng rậm rậm rạp che kín ánh mặt trời như thế này, bởi khí hậu nóng ẩm không phù hợp với bộ lông dày chịu lạnh của chúng. Nhưng Diệp Trừng lại không có ý định rời khỏi đây.
Hành vi của Diệp Trừng đôi lúc giống như nhân loại đội lốt dã thú.
Thật kỳ lạ.
Lục Vân Kiêu không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cũng không có hứng thú để tìm hiểu. Sau khi rời xa Diệp Trừng, cơn đau nhức thấu xương lại bắt đầu bao trùm toàn thân, khiến hắn không còn tâm trí để suy nghĩ điều gì khác. Trong lòng hắn tràn ngập sự cáu kỉnh và thôi thúc phá hủy mọi thứ.
“Rắc rắc ——rắc rắc ——”
Lục Vân Kiêu vung một quyền, dễ dàng đốn ngã một cây cổ thụ có thân to nửa mét.
Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ! Mình cần phải giải tỏa thêm.
Tiếng cây đổ vang rền khiến chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, cùng với đó là những con thú ăn cỏ đang thong thả dạo bước trong rừng cũng lập tức bỏ chạy bốn phía. Bọn chúng nhận ra nguy hiểm kinh hoàng đang ập đến.
Phần lý trí còn sót lại khiến Lục Vân Kiêu nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm đến một khu vực rộng lớn hơn để phát tiết cơn giận dữ trong lòng.
Vì thế đàn bò sừng lớn trên thảo nguyên trở thành nạn nhân. Vốn dĩ có hàng trăm con bò đang yên bình gặm cỏ như mọi ngày, nhưng suýt chút nữa chúng đã phải đối mặt với thảm họa diệt vong.
Sau khi phát tiết phần lớn sự cuồng loạn trong lòng, Lục Vân Kiêu cuối cùng cũng khôi phục được chút lý trí. Nhìn khung cảnh xác chết ngổn ngang trước mắt, hắn chẳng hề cảm thấy gợn sóng trong lòng.
Từ khi tinh thần vực bị rách nát, những triệu chứng này liên tục xảy ra. Ban đầu, cứ khoảng ba đến bốn tháng mới tái phát một lần, đôi khi hắn có thể dùng ý chí mạnh mẽ để kìm nén.
Nhưng tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Hiện tại, ít nhất mỗi tháng triệu chứng này lại xuất hiện một lần, và khoảng cách giữa các lần ngày càng ngắn lại. Bây giờ, hắn chỉ có thể dựa vào sự phát tiết bạo lực để duy trì chút lý trí ít ỏi.
Chờ đến một ngày mà cách này không thể giúp hắn khôi phục lý trí, hắn sẽ hoàn toàn trở thành dã thú không còn chút lý trí nào, cho đến khi cơ thể kiệt quệ và chết mới có thể dừng lại.
Ngay cả khi tiểu báo tuyết thực sự có thể giúp hắn giảm bớt cơn đau, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì nếu không thể chữa lành tinh thần vực bị rách nát, tất cả đều là vô ích. Tốt hơn hết là để tiểu báo tuyết rời xa hắn càng sớm càng tốt, tránh bị kéo vào những rắc rối không đáng có.
Sau khi ăn thịt bò sừng lớn, Lục Vân Kiêu bổ sung được phần thể lực đã hao tổn trong cuộc thảm sát vừa rồi, sau đó quay về hang động.
Lúc này trời đã muộn, ánh hoàng hôn màu cam rực rỡ treo lơ lửng trên bầu trời, nhuộm cả khu rừng thành một màu vàng rực rỡ.
Lục Vân Kiêu nghĩ rằng đã lâu như vậy, chắc chắn tiểu báo tuyết đã bỏ đi từ lâu. Không ngờ, hắn vẫn nhìn thấy thân hình nhỏ bé, lấm lem bụi bẩn của cậu nằm co ro trước cửa hang.
Diệp Trừng không nghĩ rằng lần này “Hổ ca ca” đi lâu đến vậy, cậu đợi đến mức mệt lả cả người. Không còn cách nào khác, cậu đành cuộn tròn lại thành quả cầu nhỏ, ngóng nhìn về hướng “hổ ca ca” rời đi.
Chờ đến khi hoa sắp tàn, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bóng dáng bạc sáng rực của “hổ ca ca” xuất hiện.
Diệp Trừng lập tức phấn chấn tinh thần, vội vàng đứng lên chạy tới. Cậu muốn chia sẻ niềm vui sướиɠ khi hoàn thành tấm chiếu với “hổ ca ca”.
“Hổ ca ca, anh về rồi! Tôi làm cho anh một cái...”
“Cút ngay, đừng cản đường.”
Trong lòng Lục Vân Kiêu vẫn tràn ngập sự tàn bạo điên cuồng, khao khát xé nát mọi thứ. Hắn không còn kiên nhẫn với tiểu báo tuyết nữa, chỉ muốn quay lại hang để nằm nghỉ.
“...”
Một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Sự phấn khích trong lòng lập tức tan biến. Nghe thấy lời nói đó, trong lòng Diệp Trừng trở nên nguội lạnh, tự hỏi vì cái gì cậu lại bị người khác chán ghét đến vậy.
“Còn chưa chịu đi? Cần tôi đuổi cậu à?”
Lục Vân Kiêu thấy tiểu báo tuyết vẫn đứng ngây ra đó, hắn phát ra một tiếng gầm trầm thấp từ cổ họng, như thể đang đe dọa Diệp Trừng. Nếu cậu không rời đi ngay, giây tiếp theo hắn sẽ ra tay với cậu.
Diệp Trừng bị tiếng gầm như động cơ của bạch hổ làm cho giật mình.
Đôi mắt màu đỏ tím của đối phương đầy vẻ khó chịu với cậu, nhìn kỹ còn có chút sát ý lạnh lùng. Bộ lông bạc sáng bóng của hắn không biết đã dính đầy máu từ lúc nào, trông vô cùng đáng sợ.
Mũi Diệp Trừng cay xè, những giọt nước mắt to tròn lập tức rơi ra khỏi khóe mắt. Trong lòng cậu ngập tràn cảm giác tủi thân và ủy khuất.
Cậu chỉ muốn sống sót thôi mà.
Diệp Trừng sợ tính khí thất thường của bạch hổ, sẽ đem mình coi như kẻ xâm nhập mà gϊếŧ chết. Ngay cả nước mắt cũng không kịp lau, cậu liền xoay người bỏ chạy.
Tất nhiên, Lục Vân Kiêu cũng nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi và đầy tổn thương của tiểu báo tuyết, nhưng hắn không mềm lòng. Nhân lúc tình cảm giữa hai bên còn chưa sâu sắc, việc cắt đứt sớm là quyết định đúng đắn.
Nếu không, sau này cả hai chỉ càng thêm đau khổ.
Nhìn tiểu báo tuyết rời đi, Lục Vân Kiêu thở phào nhẹ nhõm. Hắn hy vọng lần này tiểu báo tuyết sẽ quay về dãy núi tuyết cao nguyên, thay vì lang thang vô định trong khu rừng nguyên thủy. Bởi vì, không phải lần gặp nguy hiểm nào cũng may mắn được hắn giúp đỡ.
Kéo bước chân nặng nề trở về hang, Lục Vân Kiêu nhìn thấy ở vị trí hắn thường ngủ có một tấm chiếu cỏ. Dù tấm chiếu không hoàn hảo hay tinh xảo như hàng bày bán, nhưng có thể thấy tiểu báo tuyết đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó. Các mép chiếu được xử lý trơn nhẵn, không gây xước da.
Nhìn cảnh tượng đó, trong lòng Lục Vân Kiêu hiếm khi xuất hiện tia áy náy. Nhưng hắn không hối hận về quyết định của mình.
Lục Vân Kiêu không nằm trên tấm chiếu cỏ mà nằm xuống nền đất cứng và ẩm ướt. Hắn nhắm mắt, cố gắng xoa dịu cơn nóng nảy trong lòng. Nhưng cơn đau liên tục ập tới, chiếm lấy toàn bộ thần kinh của hắn.
Nếu nói tinh thần vực trước khi bị rách nát là đại dương xanh thẳm mê người. Thì lúc này, nó giống như biển khơi bão tố, u ám và không có hy vọng.
Điều đáng sợ hơn là tinh thần hạch của hắn, nơi đầy những chất độc màu đỏ đen xấu xí. Đó là di chứng từ trận chiến sinh tử với nữ vương trùng tộc.
Quả cầu tinh thần vốn dĩ mang ánh sáng tím bạc lộng lẫy giờ đây đã mất hết ánh sáng, u tối và lơ lửng trên biển khơi giận dữ. Khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, đó cũng là lúc Lục Vân Kiêu hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.