“Đã đến giờ thức dậy rồi các con. Từ hôm nay trở đi, các con phải rời xa mẫu thân và học cách sống tự lập.”
Cho dù đang là giữa mùa hè, toàn bộ dãy núi Hazard vẫn bị bao phủ bởi băng và tuyết.
Trên một vách đá ở đỉnh phía bắc của dãy núi Hazard, có một gia đình báo tuyết sinh sống.
Phải mất gần hai năm, báo tuyết mẹ mới thành công đem mấy đứa con của mình nuôi nấng đến trạng thái thành niên.
Bây giờ nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, đã đến thời điểm nên rời khỏi đây và đi đến nơi khác để tìm kiếm mùa xuân của riêng mình.
Diệp Trừng vừa mới mở đôi mắt mơ màng của mình ra, cậu đã nhìn thấy báo tuyết mẹ đang rời khỏi hang động với dáng vẻ đầy sức sống.
“Hầy——”
Đây là lần đầu tiên cậu thở dài.
Vốn là tiểu thiếu gia được người người cưng chiều ở Lam tinh, nhưng từ khi sinh ra đã yếu ớt bệnh tật, phải sinh hoạt trong bệnh viện như nhà của mình.
Ngay cả khi gia đình cậu là nhà giàu số một cả nước cũng chỉ có thể giúp cậu duy trì sự sống hằng ngày. Cậu thậm chí không thể sống sót được đến tuổi trưởng thành.
Cho đến ngày cậu mười tám tuổi, cậu không thể chống cự được nữa mà chết vì bệnh tật. Khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện mình đã trở thành một con báo tuyết đang học cách săn mồi.
Thông qua ký ức ít ỏi còn sót lại trong đầu nguyên chủ, cậu cuối cùng cũng biết được một sự thật không thể chấp nhận được.
Cậu từ một con người biến thành một vị chúa tể núi, một con báo tuyết.
Trong truyền thuyết, báo tuyết sẽ nhảy dựng lên khi sợ hãi và có một chiếc đuôi dài bằng cả cơ thể của nó!
Tuy rằng cậu không muốn tiếp thu điều này, nhưng đây đã là sự thật hiển nhiên.
Diệp Trừng sốc đến mức khóe miệng run rẩy, không nhịn được mà nhảy lên cao ba thước.
Báo tuyết mẹ đang dạy đàn con săn mồi trông có vẻ bối rối.
Mặc dù được tái sinh lần nữa và không trở thành con người nhưng Tề Trừng cảm thấy khá hài lòng.
Có được một cơ thể khỏe mạnh và có thể tự do chạy nhảy trên mặt đất là niềm hạnh phúc lớn nhất mà ông trời đã ban tặng cho cậu.
Trải qua 18 năm, sống không bằng chết cùng căn bệnh quái ác tra tấn. Diệp Trừng cảm thấy, có được cơ thể khoẻ mạnh là điều quý giá nhưng sinh mệnh chính là điều trân quý nhất.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không từ bỏ. Cho dù vào thời khắc sinh tử cuối cùng của kiếp trước, cậu cũng không có từ bỏ hy vọng sống sót.
Có lẽ cuộc sống mới này là do ông trời thấy kiếp trước của cậu quá khó khăn nên đã bù đắp và biến cậu thành cục lông xù xù to lớn mà cậu luôn muốn chạm vào.
Đáng tiếc, cậu quên mất rằng thân là động vật. Cậu phải ăn lông uống máu, ở đây không có đầu bếp năm sao giúp cậu nấu ăn.
Vì thế hai ngày nay, mỗi lần đến bữa ăn cậu đều đợi anh chị em của mình ăn xong mới lao tới ăn vài miếng để đảm bảo không chết đói.
Cậu không biết liệu mình đã biến thành động vật hay chưa và khẩu vị ăn uống của cậu đã bất đồng với con người. Chỉ cần vượt qua được rào cản tâm lý thì thịt sống cũng sẽ trở nên ngon miệng.
Cậu từng là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, mười ngón tay chưa từng chạm vào việc nặng nhọc. Cuối cùng cũng bắt đầu trải qua thời kỳ sinh hoạt "mài giũa".
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi Diệp Trừng xuyên đến đây, cũng là ngày báo tuyết mẹ dự định rời đi.
Sau khi tính toán xong xuôi, Diệp Trừng - người mới học cách đi săn cùng báo tuyết mẹ được hai ngày, căn bản chẳng học được điều gì hữu ích.
Nhưng cậu cũng biết, cậu hoàn toàn không thể ngăn cản được sự tình.
Trời sắp mưa, mẫu thân của cậu sắp lấy chồng mới.
Trong thế giới động vật, sinh sản là sứ mệnh cả đời của chúng. Nếu báo tuyết mẹ có thể nuôi dưỡng chúng thành niên thì sứ mệnh của nó đã hoàn thành.
Về phần những ngày sắp tới, bọn chúng chỉ có thể dựa vào chính mình để sinh tồn.
Khi bóng dáng của báo tuyết mẹ biến mất, các anh chị em của cậu bắt đầu rời khỏi hang và bắt đầu sống tự lập.
Kỳ sinh sản đợt này của báo tuyết mẹ sinh ra ba tiểu ấu tể, một giống cái và hai giống đực. Cậu là tiểu báo tuyết con được báo tuyết mẹ nhặt về giữa đường.
Về phần ký ức trước khi được nhặt về, Diệp Trừng không có tiếp nhận, mọi thứ hoàn toàn trống rỗng.
Có lẽ nguyên thân ban đầu đã bị bỏ rơi hoặc bị thất lạc.
May mắn thay, cậu gặp được báo tuyết mẹ tốt bụng. Người đã đưa cậu đi cùng, dạy cậu cách săn mồi và yêu thương cậu như con ruột của mình.
Chỉ khi đó cơ thể nguyên thân mới tồn tại được trong thế giới động vật nguy hiểm.
Khi Diệp Trừng phục hồi lại tinh thần, cậu phát hiện ra cậu là tiểu báo tuyết duy nhất còn sót lại trong hang động.
Vừa lúc cậu chuẩn bị rời đi thì tai họa bất ngờ ập đến.
Hang động êm ấm che chở cho cậu mấy tháng qua đã chào đón chủ nhân mới của nó.
Một cặp vợ chồng đại bàng trẻ trung và khỏe mạnh xuất hiện.
Diệp Trừng lập tức phản ứng, dựa vào bản năng của cơ thể. Cậu từ từ lùi về phía sau, ý đồ rút mình vào trong hang động.
Đôi mắt báo màu lam chăm chú nhìn cặp vợ chồng đại bàng đang rỉa lông cho nhau.
Vợ chồng đại bàng này đã hoàn toàn trưởng thành.
Đặc biệt là thân thể giống đực của đại bàng chồng, nó có bộ móng vuốt sắc bén như móc câu. Trên người bao trùm một lớp cánh màu đen vàng, giống như đang mặc một bộ áo giáp lộng lẫy.
Chiếc mỏ nhọn đang chải lông cho đại bàng giống cái cũng phản chiếu một chút ánh sáng lạnh lẽo từ ánh nắng mặt trời, giống như con dao găm luôn sẵn sàng tấn công con mồi.
Dường như chỉ một đòn thôi cũng có thể để lại một lỗ lớn trên cơ thể Diệp Trừng và lấy đi da thịt của cậu.
Đại bàng là loài săn mồi và là bá chủ thống trị trên không trung. Thức ăn chính của chúng là thỏ, gà lôi, ngỗng, vịt..v.v.
Đôi khi chúng không chỉ tấn công những động vật nhỏ như hươu nai, lợn rừng con mà còn ăn xác của những động vật lớn.
Ngay cả trước và sau khi sinh ấu tể, thỉnh thoảng chúng cũng sẽ săn những tiểu ấu tể báo tuyết, chó sói, cừu, hươu, v.v. để cải thiện chế độ ăn uống.
Nếu ở đây chỉ có một con đại bàng, thì báo tuyết chưa trưởng thành như Diệp Trừng vẫn có dũng khí chiến đấu với nó và nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng ở đây có hai con đại bàng trưởng thành nên cậu chỉ có thể nhượng bộ chúng, cố gắng ẩn mình và chờ cơ hội.
Diệp Trừng buộc mình phải giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng núp sau tảng đá. Cậu hy vọng vợ chồng đại bàng bên ngoài chỉ đi ngang qua đây nghỉ ngơi.
Miếng đệm thịt dày dưới chân của báo tuyết giúp cậu đi lại trong yên lặng, cho nên việc che giấu chuyển động của mình rất tốt.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, cặp vợ chồng đại bàng không có ý định rời đi mà bắt đầu khám phá hang động trống rỗng.
Chẳng mấy chốc chúng đã đến gần nơi ẩn náu của Diệp Trừng.
Nhìn thấy đại bàng càng ngày càng đến gần, Diệp Trừng không nhịn được mà nín thở, cơ bắp trong cơ thể bắt đầu căng cứng.
Cuối cùng, đại bàng giống đực phát hiện cậu đang nấp sau tảng đá.
“Ngao ô~!!”
Diệp Trừng lập tức chủ động lao ra, dùng móng vuốt cứng rắn hung hăng bổ vào đầu con đại bàng, ý đồ làm nó mù mắt.
Diệp Trừng biết rằng trận chiến này là ngươi chết hay ta sống. Mặc dù cậu không học được bất kỳ kỹ năng chiến đấu nào trong hai ngày qua, nhưng cậu vẫn có thể dùng hết sức mạnh của mình bằng nghị lực sống sót.
Con đại bàng giống đực nhất thời không kịp phản ứng và rêи ɾỉ vài tiếng sau khi bị ăn một đòn từ tiểu báo tuyết.
Thừa dịp cơ hội, Diệp Trừng nắm lấy thời cơ, xoay người chạy về phía cửa hang. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể chạy nhanh như bây giờ, cậu dùng hết sức lực trong cơ thể lao ra ngoài.
Đáng tiếc, cậu quên mất rằng ở cửa hang động có một con đại bàng giống cái đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang chạy của cậu.
Đầu óc Diệp Trừng xoay chuyển cực nhanh, cậu không vì điều này mà dừng lại né tránh. Ngược lại càng tăng tốc với tốc độ chuẩn bị tiếp xúc với đại bàng giống cái, Diệp Trừng đem thân thể của mình cuộn thành một quả bóng.
Giống như viên đạn đại bác nhỏ, cậu lao thẳng vào con đại bàng giống cái đang chặn lối vào hang.
“Phanh——”
“Chi chi——quác——”
“Ngao——”
Đúng như dự đoán của Diệp Trừng, cậu đã thành công chạy ra ngoài và đánh bật con đại bàng giống cái.
Tin tốt là cậu đã thành công chạy ra khỏi hang động.
Tin xấu là cậu không có cánh, không thể bay và đang rơi tự do.
Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể dựa vào bản năng loài mèo của mình để điều chỉnh phương hướng trong không trung. Khi đầu óc trở nên trống rỗng, cậu hy vọng số phận tiếp theo của mình sẽ không rơi vào vũng bùn.
Cậu không biết, lời cầu nguyện của mình có hiệu quả hay không. May mắn thay, có một cành cây mọc nghiêng giữa các vách đá giúp cậu đáp xuống một cách an toàn.
Trọng lực cực lớn rơi xuống khiến trong mắt Diệp Trừng hiện lên đầy sao, toàn bộ đầu óc đều choáng váng.
Nhưng điều này không gay cấn bằng khoảnh khắc hồi hộp vừa rồi, nếu Diệp Trừng không nhanh nhẹn ứng phó với nguy cơ, chỉ sợ cậu đã bị hai con đại bàng ăn thịt không còn mảnh xương.
Nhìn ở cự ly xa sẽ không thấy rõ, nhưng khi hai bên đối mặt với nhau. Diệp Trừng nhận ra rằng mình không cao bằng con đại bàng giống cái, ngay cả khi dùng hai chân đứng lên.
Đại bàng trưởng thành có thể cao tới một mét, sải cánh dài gần hai mét.
và không có bác sĩ để chữa trị. Chúng chỉ có thể vứt bỏ những ấu tể yếu ớt.
Cũng là vì đảm bảo duy trì nòi giống và sự phát triển của những tiểu hài tử khỏe mạnh.
Trên thực tế, khi Diệp Trừng uống nước. Cậu đã lén lút dùng hồ nước làm chiếc gương để nhìn diện mạo của mình.
Thân hình của cậu tuy nhỏ con nhưng không hề tổn hại đến vẻ đẹp của cậu. Thậm chí còn khiến càng thêm tinh xảo và đáng yêu hơn, làm người ta chỉ muốn sờ sờ cưng nựng.
Diệp Trừng thành công chạy trốn, lúc này không nhịn được mà thè chiếc lưỡi hồng nhạt để tản nhiệt.
Chuỗi hành động gay cấn vừa rồi gần như khiến tiểu thiếu gia mỏng manh đốt cháy CPU của mình.
Đến bây giờ cậu vẫn không thể tin được mình lại dũng cảm đến vậy, cư nhiên sống sót trước móng vuốt của hai con đại bàng trưởng thành.
Diệp Trừng cẩn thận nhảy xuống cành cây và quan sát địa hình xung quanh.
Trước mặt cậu là một bức tường đá hoàn toàn xa lạ, được bao phủ một ít băng tuyết và những mầm cây diệp lục xanh tươi.
Trên đầu cậu là bầu trời trong xanh không chút tì vết, dường như cậu đã rơi thẳng từ đỉnh núi xuống nửa sườn núi.
Hơn nữa, trên bầu trời cũng không có bóng dáng của cặp vợ chồng đại bàng. Cho nên, hiện tại cậu đã hoàn toàn an toàn.
Diệp Trừng hưng phấn lăn lộn trên bức tường đá, để ăn mừng chính mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Cậu dự định bắt một con gà lôi làm phần thưởng cho bản thân.
Như người ta thường nói, vui quá hóa buồn.
Ngay khi Diệp Trừng đang chuẩn bị di chuyển, thì trên đầu cậu đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng to lớn.
“Ó——”
Chỉ kịp nhìn thấy con đại bàng giống đực màu vàng bị Diệp Trừng dùng móng vuốt cào bị thương, nó lao về phía cậu với đôi cánh dang rộng và dùng vẻ mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào cậu.
Với thị lực tuyệt vời của báo tuyết, Diệp Trừng có thể nhìn thấy vết thương đang rỉ máu của con đại bàng và chiếc mỏ cứng cáp của nó.
“Ngao ô...”
Diệp Trừng kêu lên một tiếng rồi lao vào rừng thông rậm rạp, cậu hy vọng khu rừng rậm rạp này có thể che giấu thân hình nhỏ nhắn của mình.
Đáng tiếc, dù cậu có trốn tránh thế nào thì hai con đại bàng bám theo cậu y như những con giòi trong xương. Chỉ cần cậu ló đầu ra ngoài, chúng liền nhắm vào cậu ngay lập tức.
Có mấy lần Diệp Trừng né tránh không kịp, bị con đại bàng mổ vài nhát vào người. Trong nháy mắt, cơ thể nhỏ nhắn của cậu xuất hiện vài vết thương đẫm máu.
Tuy nhiên, Diệp Trừng không phải là người ăn chay, cậu dùng chân trái đang bị thương của mình lao thẳng vào con đại bàng giống cái. Lúc này, cậu hung hăng cắn mạnh vào đôi cánh to lớn của nó.
Giờ đây, mối thù giữa cậu và cặp vợ chồng đại bàng đã thực sự được giải quyết.