“Hơi, bữa ăn vẫn chưa kiếm được. Bây giờ lại hao phí nhiều sức như vậy, thật là xui xẻo.”

Diệp Trừng nhớ lại khoảng thời gian sinh hoạt ở kiếp trước, chỉ cần há miệng là có thể ăn no. Tuy sức khỏe không tốt nhưng ít nhất cậu sẽ không bị đói.

“Ọt ọt——”

Tiếng bụng trong trẻo vang lên bên tai, Diệp Trừng cảm thấy mình không thể tiếp tục duy trì được nữa. Cậu muốn đứng dậy, cậu muốn trưởng thành, cậu muốn…

Đào trứng chim!

Đây là loại thực phẩm duy nhất mà cậu cảm thấy sẽ dễ kiếm hơn một chút.

Cậu sẽ không chọn ăn những con côn trùng kinh tởm trừ khi thực sự cần thiết.

Nói là làm, Diệp Trừng nhịn cơn đau đớn trèo lên một cái cây lớn. Sau đó bắt đầu quan sát quanh thân cây xung quanh có tổ chim hay không.

Nếu tìm được tổ chim, Diệp Trừng sẽ lặng lẽ đi tới lấy trứng ra khỏi tổ chim.

Mặc dù làm như vậy có chút không đúng đạo đức, nhưng Diệp Trừng sắp chết đói đến cực điểm nên không còn quan tâm đến vấn đề này.

Thật không may, có vẻ như bây giờ không phải là mùa sinh sản của loài chim. Diệp Trừng đã đào ba hoặc bốn tổ chim trước khi tìm thấy ba quả trứng chỉ có kích thước bằng quả trứng cút.

Sau khi đập vỏ trứng và liếʍ dịch trứng, Diệp Trừng cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc này, cậu mới nhận ra rằng nơi này dường như cách hang động của Hổ ca ca rất xa. Điều tệ hơn nữa là cậu không thể tìm được đường về.

Bây giờ phải làm sao đây???

Cậu không dám qua đêm ở nơi hoang dã, trong rừng rậm nguyên thủy, ban đêm là thời điểm nguy hiểm nhất.

Ngay cả việc ở trên cây cũng không an toàn vì có nhiều báo hoa mai và các loài săn mồi khác cũng có thể trèo cây.

Diệp Trừng lo lắng đến mức không đi nhặt trứng chim nữa mà bắt đầu tìm đường quay về.

Cậu cúi đầu ngửi mùi hương trong không khí. Nhưng mũi của cậu tràn ngập hơi ẩm của bùn đất ẩm ướt, không hề có mùi hương quen thuộc.

Diệp Trừng cảm thấy bất lực, cậu giống như nhân loại cải trang thành báo tuyết. Cậu không thừa hưởng bất kỳ kỹ năng nào của loài báo, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào trí nhớ của chính mình để tìm đường trở về.

Đáng tiếc, Diệp Trừng không biết rằng mình kỳ thực có chút mù đường. Ở kiếp trước, mỗi ngày đều sống trong bệnh viện hoặc biệt thự của mình. Khi đi ra ngoài đều có tài xế riêng đến đón, cậu hoàn toàn không có cơ hội đi ra ngoài một mình.

Bốn miếng thịt dày giẫm lên cành cây mục nát, Diệp Trừng đi khập khiễng chậm rãi xác định phương hướng. Mặc dù vết thương ở chân truớc đã sớm khép lại nhưng cơn đau rát vẫn nhức nhối dữ dội.

“Ngao~...”

Diệp Trừng nhìn địa phương xa lạ trước mặt, trong mắt như có ngàn sao lấp lánh. Cậu cảm thấy dù mình có chọn con đường nào thì cũng là ngõ cụt, thật sự vô cùng khó chọn.

“Quên đi, để ông trời quyết định số phận.”

Tiếng bụng trong trẻo vang lên bên tai, Diệp Trừng cảm thấy mình không thể tiếp tục duy trì được nữa. Cậu muốn đứng dậy, cậu muốn trưởng thành, cậu muốn…

Đào trứng chim!

Đây là loại thực phẩm duy nhất mà cậu cảm thấy sẽ dễ kiếm hơn một chút.

Cậu sẽ không chọn ăn những con côn trùng kinh tởm trừ khi thực sự cần thiết.

Nói là làm, Diệp Trừng nhịn cơn đau đớn trèo lên một cái cây lớn. Sau đó bắt đầu quan sát quanh thân cây xung quanh có tổ chim hay không.

Nếu tìm được tổ chim, Diệp Trừng sẽ lặng lẽ đi tới lấy trứng ra khỏi tổ chim.

Mặc dù làm như vậy có chút không đúng đạo đức, nhưng Diệp Trừng sắp chết đói đến cực điểm nên không còn quan tâm đến vấn đề này.

Thật không may, có vẻ như bây giờ không phải là mùa sinh sản của loài chim. Diệp Trừng đã đào ba hoặc bốn tổ chim trước khi tìm thấy ba quả trứng chỉ có kích thước bằng quả trứng cút.

Sau khi đập vỏ trứng và liếʍ dịch trứng, Diệp Trừng cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc này, cậu mới nhận ra rằng nơi này dường như cách hang động của Hổ ca ca rất xa. Điều tệ hơn nữa là cậu không thể tìm được đường về.

Bây giờ phải làm sao đây???

Cậu không dám qua đêm ở nơi hoang dã, trong rừng rậm nguyên thủy, ban đêm là thời điểm nguy hiểm nhất.

Ngay cả việc ở trên cây cũng không an toàn vì có nhiều báo hoa mai và các loài săn mồi khác cũng có thể trèo cây.

Diệp Trừng lo lắng đến mức không đi nhặt trứng chim nữa mà bắt đầu tìm đường quay về.

Cậu cúi đầu ngửi mùi hương trong không khí. Nhưng mũi của cậu tràn ngập hơi ẩm của bùn đất ẩm ướt, không hề có mùi hương quen thuộc.

Diệp Trừng cảm thấy bất lực, cậu giống như nhân loại cải trang thành báo tuyết. Cậu không thừa hưởng bất kỳ kỹ năng nào của loài báo, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào trí nhớ của chính mình để tìm đường trở về.

Đáng tiếc, Diệp Trừng không biết rằng mình kỳ thực có chút mù đường. Ở kiếp trước, mỗi ngày đều sống trong bệnh viện hoặc biệt thự của mình. Khi đi ra ngoài đều có tài xế riêng đến đón, cậu hoàn toàn không có cơ hội đi ra ngoài một mình.

Bốn miếng thịt dày giẫm lên cành cây mục nát, Diệp Trừng đi khập khiễng chậm rãi xác định phương hướng. Mặc dù vết thương ở chân truớc đã sớm khép lại nhưng cơn đau rát vẫn nhức nhối dữ dội.

“Ngao~...”

Diệp Trừng nhìn địa phương xa lạ trước mặt, trong mắt như có ngàn sao lấp lánh. Cậu cảm thấy dù mình có chọn con đường nào thì cũng là ngõ cụt, thật sự vô cùng khó chọn.

“Quên đi, để ông trời quyết định số phận.”

Diệp Trừng nhặt một chiếc lá, sau đó ném chiếc lá từ trên cây rơi xuống, chiếc lá rơi xoay tròn trong không trung và rơi xuống đất, vừa vặn đầu của chiếc lá chỉ đúng một hướng.

“Được rồi, đi theo hướng đó.”

Diệp Trừng không hề do dự mà đi về phía trước, theo hướng chiếc lá chỉ đường. Tuy nhiên, đi được một đoạn thì một dòng sông chảy róc rách xuất hiện trước mặt cậu.

“Quả nhiên, mình là con ruột của ông trời. Khi gặp chuyện không thể giải quyết thì cứ dùng tâm linh.”

Ánh mắt của Diệp Trừng trở nên sắc bén nhìn thấy rất nhiều cá nhỏ bơi lội dưới sông, trong lòng bắt đầu ngo ngoe rục rịch muốn bắt cá.

Hắc hắc, cá nướng, canh cá, cá kho, ta tới đây.

Diệp Trừng cẩn thận đến gần con suối và không để ý rằng có một con trăn khổng lồ dài 5 mét đang bò trên cành cây gần đó.

Đối phương phun ra cái lưỡi rắn màu đỏ tươi, ngẩng cái đầu phẳng có hoa văn đen như mực lên, tựa hồ đem sự xâm nhập đột ngột của tiểu báo tuyết là con mồi.

Diệp Trừng cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào con cá đang bơi dưới sông. Móng vuốt của cậu chuẩn bị di chuyển, sẵn sàng dùng bản năng động vật họ mèo để đánh trúng trong một đòn.

Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp lựa chọn mục tiêu thì đột nhiên có một cảm giác nguy hiểm truyền đến từ phía sau. Diệp Trừng theo bản năng lăn lộn tại chỗ, vừa quay người lại đã nhìn thấy phía sau là một cái miệng to đầy máu.

!!!!

Cứu mạng!! Cậu sợ nhất là loài rắn, đặc biệt là những con rắn lớn như vậy. Diệp Trừng lập tức cảm thấy mình sắp ngất đi vì sợ hãi. Cậu bị doạ đến mức toàn thân mềm nhũn, căn bản chạy không nổi.

Trước đây, chỉ nhìn thấy con rắn trên màn hình TV. Mặc dù cảm thấy hơi đáng sợ nhưng dù sao thì cậu vẫn có thể tiếp thu được.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy con trăn xanh khổng lồ trước mặt, đầu óc của cậu trở nên trống rỗng và thậm chí cậu không thể nghĩ đến việc chạy trốn.

Thấy mình công kích trượt mục tiêu, trăn xanh nhanh chóng thay đổi chiến lược. Nó dùng cơ thể thô tráng, đầy vảy của mình quấn quanh đôi chân yếu ớt của Diệp Trừng, rồi chuẩn bị dùng đòn siết để nuốt chửng tiểu báo tuyết.

Diệp Trừng bị đánh thức bởi cảm giác toàn thân bị bóp nghẹt và ngạt thở. Cuối cùng cậu cũng nghĩ đến việc bỏ chạy, nhưng lại phát hiện mình đã lún sâu trong vũng bùn lầy, chỉ có thể thò đầu ra bên ngoài.

Tứ chi đều bị trói buộc trong cơ thể cứng rắn lạnh băng của trăn xanh, dù muốn thoát ra cũng không thể dùng sức chứ đừng nói đến việc muốn chạy trốn.

“A-a-ah ngao!!!”

Diệp Trừng tuyệt vọng kêu cứu, hy vọng một số động vật tốt bụng đi ngang qua đến giải cứu mình. Đáng tiếc, trong khu rừng nguyên thủy, quy luật sinh tồn của khu rừng rậm luôn là cá lớn nuốt cá bé, căn bản không có động vật nào đến giúp đỡ cậu.

Trăn xanh dường như bị kí©h thí©ɧ bởi tiếng kêu cứu của Diệp Trừng, cường độ siết cổ ngày càng tăng lên.

Lúc này Diệp Trừng có thể nghe thấy tiếng xương cốt của mình kêu răng rắc. Cơn đau tột độ khiến tầm nhìn của cậu tối sầm và ngày càng khó thở.

Mới sống lại được bốn ngày thôi mà, chẳng lẽ phải bỏ mạng nữa sao?

Diệp Trừng cảm thấy không cam lòng, nhưng cậu lại không có cách nào giải quyết tình thế khó khăn trước mắt, cậu chỉ có thể nỗ lực vùng vẫy một cách vô ích.

Trước khi hôn mê, Diệp Trừng chỉ nghe thấy một tiếng hổ gầm khủng bố, sau đó bất tỉnh.

Lục Vân Kiêu không ngờ rằng, khi hắn vừa ăn xong con mồi. Trong lúc tùy tiện tìm đến một con sông uống nước, hắn phát hiện tiểu báo tuyết sáng nay bị hắn đuổi ra khỏi hang đang bị một con trăn xanh siết cổ, ăn thịt.

Vì từng ở cùng nhau qua đêm, Lục Vân Kiêu không chút do dự giải cứu tiểu báo tuyết khỏi miệng con trăn. Con trăn không thể đánh bại bạch hổ biến dị, nó chỉ có thể chạy trốn trong tuyệt vọng.

Lục Vân Kiêu không đuổi theo mà đi tới gần tiểu báo tuyết ngửi ngửi. Hắn phát hiện đối phương vẫn còn thở yếu ớt, liền ngậm tiểu báo tuyết về hang.

Nếu đối phương không may không sống sót, hắn sẽ giúp đào một cái hố, đem tiểu báo tuyết này chôn xuống. Để tránh thi thể của tiểu báo tuyết sau khi chết bị động vật khác ăn thịt.

Đây là điều duy nhất hắn có thể làm cho tiểu báo tuyết, kể từ khi bị đày đến hành tinh nguyên thủy này, hắn không khác gì những loài động vật bình thường.

Tinh thần lực bị rách nát và hỗn loạn không chỉ ngăn cản hắn biến trở lại hình dạng con người, mà ngay cả việc sử dụng dị năng lại càng không thể. Thậm chí hắn còn không thể sử dụng nút không gian vì nó cần vận chuyển tinh thần lực.

Không còn cách nào khác, Lục Vân Kiêu đành phải giấu chiếc nút không gian duy nhất mà hắn mang theo. Có lẽ, sau khi hắn chết, sẽ có đội thám hiểm tìm thấy nó.

Nhìn thấy tiểu báo tuyết nhỏ nằm bất động trên nền đất lạnh cứng, hắn nghĩ một lúc rồi quyết định ra ngoài kiếm chút cỏ khô mềm để lót dưới đất, ít nhất có thể làm đối phương nằm thoải mái hơn.

Không lâu sau khi Lục Vân Kiêu rời đi, tiểu báo tuyết đang nằm hấp hối, bất ngờ phát ra một luồng ánh sáng trắng yếu ớt từ giữa chân mày. Ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ cơ thể dơ hề hề của tiểu báo tuyết, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Luồng sáng trắng này không kéo dài lâu, chỉ khoảng mười phút rồi biến mất. Khi ánh sáng tắt, hơi thở yếu ớt tưởng như sắp đứt của tiểu báo tuyết dần trở nên vững vàng hơn.

Diệp Trừng nghĩ rằng lần này mình chắc chắn đã mất mạng. Nhưng khi mở mắt, cậu phát hiện mình lại ở hình dạng con người, đứng trên một thảo nguyên bao la.

Thảo nguyên này giống như thảo nguyên Hulunbuir mà cậu từng thấy trên tivi, đẹp đến mức rung động lòng người. Nhưng ở đây lại không có gì cả, không có bất kỳ con vật hay người nào.

Chẳng lẽ cậu lại xuyên không rồi? Diệp Trừng không hiểu, cúi đầu nhìn cơ thể mình và phát hiện mình đang mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện Đế Đô, chính là cơ thể của cậu trước khi chết.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Diệp Trừng không hiểu, cậu định tìm xem có ai ở đây không, để liên lạc với cha mẹ mình và nhờ họ đón về.

Nhưng điều làm cậu bất ngờ là, chỉ cần có một ý nghĩ thoáng qua, cơ thể của cậu liền bị dịch chuyển tức thời đến nơi cách đó cả ngàn dặm. Ở đây cũng trống trải như vậy, không có dấu vết của động vật hay con người.

Diệp Trừng hoảng sợ trước sự việc kỳ lạ này. Cậu theo bản năng muốn nhảy lên, nhưng lần nhảy này lại khiến cậu vọt thẳng lên trên tầng mây. Từ đây, toàn bộ thảo nguyên rộng lớn đều nằm dưới chân, nhưng cậu lại phát hiện ra một sự thật đáng sợ:

Nơi này không có bất kỳ sinh vật sống nào, chỉ có mình cậu tồn tại.

Rốt cuộc đây là đâu?

Diệp Trừng cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn. Nếu không, cậu đã không mơ thấy một nơi kỳ lạ như thế này.

Trước đó, cậu tự véo chính mình nhưng không có cảm giác đau đớn, cậu liền biết mình đang ở trong mơ.

Mà vấn đề là, làm sao để thoát ra ngoài? Cậu cố gắng đánh thức chính mình nhưng hoàn toàn vô ích. Giấc mơ này khác hẳn với những giấc mơ trước đây, khiến cậu hoàn toàn bối rối.

Lục Vân Kiêu lo rằng tiểu báo tuyết sẽ chết bất cứ lúc nào, nên chỉ vội hái một bó cỏ lau bên bờ sông, rồi nhặt thêm 7-8 quả trứng vịt về hang.

Khi ghé sát chiếc mũi nhỏ xinh của tiểu báo tuyết để cảm nhận hơi thở, hắn phát hiện hơi thở của cậu đã ổn định hơn nhiều so với trước. Trong lòng hắn liền dấy lên một số suy đoán.

Xem ra đối phương không phải là một tiểu báo tuyết bình thường, có lẽ lần này nhờ may mắn thức tỉnh dị năng.

Hàng ngàn vạn năm sau, tinh tế Đế Quốc,nhân loại không chỉ được chia thành sáu giới tính mà còn có thể thức tỉnh dị năng và sở hữu thú hình để đối phó với những khủng hoảng xuất hiện trong vũ trụ.

Các hành tinh khác nhau cũng sản sinh ra nhiều giống loài kỳ diệu. Vì muốn mở rộng lãnh thổ, nhân loại buộc phải tiến hóa, sở hữu sức mạnh chiến đấu vượt trội để tiêu diệt cư dân bản địa.

Tuy nhiên, cũng có một số loài trí tuệ yêu cầu ký kết liên minh hoặc xin gia nhập Đế Quốc, trở thành bộ lạc phụ thuộc, như tộc Giao Nhân trên hành tinh Lam Uyên, tộc Tinh Linh trên hành tinh Rừng, và tộc Rồng mạnh mẽ sống trong cảnh giới Hư Không.

Dù các giống loài trên hành tinh nguyên thủy này rất giống những sinh vật từng tồn tại trên Trái Đất xưa. Nhưng cũng không phải là không có khả năng tiến hóa và thức tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play