Trong hang tối, con hổ Siberia cao lớn cường tráng giơ chân lên, từng bước một đi về phía Diệp Trừng.

Diệp Trừng không dám cử động, chỉ có thể bất lực nhìn khoảng cách của đối phương càng ngày càng gần mình.

Cậu thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi do Hổ ca ca phả ra và phả thẳng vào mặt của cậu.

Diệp Trừng sợ hãi đến mức nhắm chặt hai mắt. Thậm chí khi chưa nhắm mắt, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng yếu ớt và bất lực nhưng có phần đáng yêu của mình trong đôi mắt tím của đối phương.

Hổ ca ca cao lớn cúi đầu ngửi ngửi tiểu báo tuyết, tiếng hít thở ngay bên cạnh đôi tai đầy lông của Diệp Trừng khiến lông tơ của cậu toàn thân dựng đứng.

Không biết Hổ ca ca có cắn đứt cổ cậu hay không, hy vọng Hổ ca ca sẽ cho cậu một khoảng thời gian vui vẻ.

Diệp Trừng đã từ bỏ việc phản kháng, dù có thông minh đến đâu thì cậu cũng chỉ là một tiểu ấu tể vừa mới lớn. Trước vũ lực tuyệt đối, mọi mưu kế của cậu đều chỉ trang giấy mỏng.

Cậu mới biến thành báo tuyết được ba ngày, chẳng lẽ phải kết thúc tại đây? Diệp Trừng kìm nén nước mắt, lặng lẽ chờ đợi cái chết.

Trong mắt Lục Vân Kiêu, chính là tiểu ấu tể báo tuyết ngồi trên mặt đất, vươn cổ ra, trông giống như bộ dáng chờ chết.

Tứ chi và cái đuôi lông xù liên tục run rẩy của cậu đã lộ rõ không còn một mảnh. Cho dù là loại sinh vật nào, nó cũng sẽ cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với cái chết.

Lục Vân Kiêu không nhịn được mà tiến lại gần, gần đến mức chỉ cần há miệng là có thể cắn đứt cổ tiểu báo tuyết trước mặt. Đến lúc đó, máu tươi sẽ phun ra.

Tuy nhiên, Lục Vân Kiêu không có ý định gϊếŧ tiểu báo tuyết. Hắn chỉ há miệng và ngậm phần thịt mềm mại sau gáy của Diệp Trừng và nhẹ nhàng đưa cậu ra khỏi hang động.

“Tiểu Tuyết Báo, mau trở về cao nguyên tuyết sơn đi. Chỗ này không phải là nơi mà báo tuyết nên ở.”

“Ngao~”

Diệp Trừng có chút không dám tin, hổ ca ca lại để cậu đi dễ dàng như vậy.

Dù sao bọn họ cũng không thuộc họ hàng, Diệp Trừng thậm chí còn xông vào hang động của đối phương và ngủ một giấc trong đó.

Chẳng phải loài hổ có ý thức bảo vệ lãnh thổ rất mạnh sao? Tục ngữ nói, một ngọn núi không có chỗ cho hai con hổ, ngoại trừ một con đực và một con cái.

Nhưng cậu không phải là giống cái, chẳng lẽ cậu đã gặp được hổ ca ca tốt bụng?

Diệp Trừng biết Hổ ca ca cho phép cậu ở trong hang động nghỉ ngơi một đêm, đó đã là ân huệ lớn lắm rồi. Cậu tốt nhất nên tìm một cái hang động khác vào ban ngày.

Lục Vân Kiêu ném Diệp Trừng xuống đất, rồi xoay người rời đi. Hắn đi được mấy bước chân thì dừng lại.

Quay đầu lại nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Diệp Trừng, hắn không nhịn được nói.

“Còn nữa, tôi không phải là cha cậu. Nếu cậu muốn tìm cha của mình thì hãy trở về cao nguyên tuyết sơn tìm hắn.”

Nói xong, Lục Vân Kiêu bước vào trong hang động mà không ngoảnh mặt lại.

Diệp Trừng: hai má đỏ bừng.

Diệp Trừng chỉ có thể biết ơn một điều, lông trên mặt dày đến mức người khác không thấy được làn da nóng bừng của cậu.

Diệp Trừng xấu hổ một lúc, thấy không có dã thú nào để ý tới mình. Cậu đành lặng lẽ thu hồi tâm tình.

Vừa mới sống sót trong miệng Hổ ca ca nên cậu phải trân trọng cái mạng nhỏ mới giành được của mình.

Cậu phải cố gắng sống sót dù gặp bất cứ điều gì đi nữa. Nếu không, cuộc sống của cậu ta sẽ trở nên vô ích.

“Ọt ọt.”

Sự hăng hái mà tiểu báo tuyết vừa mới dâng trào chỉ bị cơn đói làm giảm đi một nửa.

Cả một ngày một đêm đều chưa ăn gì nên việc ưu tiên hàng đầu là tìm chút đồ ăn để lấp đầy bụng.

Ngày hôm qua cậu đã tới hồ nước, nơi này vẫn trong lành như cũ. Hiện tại cậu chỉ có thể dùng nước để thỏa mãn cơn đói.

Chỉ là hôm qua có đàn lợn rừng uống nước ở đối diện, hôm nay đã bị thay thế bởi đàn khỉ.

Diệp Trừng chưa bao giờ có khát vọng muốn nhanh chóng trưởng thành như bây giờ. Nếu cậu là một con báo tuyết trưởng thành, nhất định sẽ tìm được nhiều đồ ăn ngon.

Thay vì dựa vào nước trong hồ để thỏa mãn cơn đói như bây giờ.

Cũng giống như Hổ ca ca, hắn có khả năng chiến đấu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bất kể gặp phải con vật nào, phản ứng đầu tiên là những loài động vật khác là tránh xa hắn chứ không phải hắn tránh những con vật khác.

Uống nhiều nước đến mức no bụng, Diệp Trừng thở dài một hơi rồi nhúng bàn chân mềm mại đầy thịt vào hồ nước. Cậu muốn tắm rửa một chút, cho dù rơi vào tình thế bấp bênh ăn bữa nay lo bữa mai thì cậu cũng không thể để mình trở nên luộm thuộm xấu xí.

Nhưng ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó, tiểu báo tuyết lại bất chấp hình tượng của mình đào một cái hố trên mặt đất. Bởi vì Diệp Trừng đột nhiên nhìn thấy một con thỏ trắng mập mạp đang chạy trốn khi cậu đang đi loanh quanh tìm trái cây.

Lúc này trong đầu Diệp Trừng tràn ngập các loại món ăn của thỏ, như đầu thỏ cay, thịt thỏ luộc, chân thỏ nướng.

“Ực...”

Diệp Trừng vừa đào hố vừa nuốt nước bọt, cho đến khi lưu lại tàn ảnh móng vuốt, cậu mới cảm thấy mình sắp có thể vung quyền đánh Đông Bắc Hổ và dùng chân đá sư tử. Sau đó thành công đạt tới đỉnh cao của cuộc đời làm báo.

Đáng tiếc, mộng đẹp như vậy đâu có dễ thực hiện được. Diệp Trừng vất vả nửa ngày, chăm chỉ vùi mình đào đất. Ngay cả con thỏ trắng nõn mềm mại cũng không nhìn thấy.

Diệp Trừng thở hồng hộc, làm nửa ngày không công. Cậu nhận ra rằng mình vẫn còn quá non trẻ, loài thỏ xảo quyệt có ba cái hang không chỉ là lời nói suông mà mọi người thường hay nói.

Diệp Trừng cảm thấy mình là con báo tuyết vô dụng. Cậu nằm gục dưới đáy hố, mặc kệ hình tượng của mình ra sao. Dù bộ lông trắng tinh đã bị nước bùn nhuộm thành màu nâu nhưng cậu lại không muốn cử động chút nào.

Vết thương ở chân trước của Diệp Trừng vẫn chưa lành hẳn, vừa rồi chỉ lo đào đất nên bây giờ không còn bao nhiêu sức lực. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, miệng vết thương đã khép lại một chút nhưng giờ đây lại nứt ra. Sự nóng rát bắt đầu ăn mòn dây thần kinh, khiến cậu cảm thấy mệt mỏi không thôi.

Nhưng nỗi đau trên thân xác không bằng một phần vạn nỗi buồn trong lòng.

Thực ra, Diệp Trừng không phải là người yếu đuối về mặt tinh thần. Trái lại, cậu rất kiên cường và lạc quan. Nếu không, cậu đã bị bệnh tật tra tấn hành hạ từ lâu.

Nhưng lần này, lần đầu tiên Diệp Trừng cảm thấy chán nản.

Trong đôi mắt sáng ngời của tiểu báo tuyết bắt đầu rưng rưng những giọt nước mắt, nhưng chúng không chịu rơi xuống. Cậu chỉ có thể nhìn lên bầu trời, cố gắng đẩy lùi những giọt nước mắt tượng trưng cho sự yếu đuối.

Ở đây không còn cha mẹ hay ca ca, cậu không còn là bảo bối trong lòng mọi người nữa. Sẽ không có loài vật nào ở đây mềm lòng vì những giọt nước mắt của cậu.

Sao có thể?

Diệp Trừng buồn bã một hồi, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nếu không bắt được con mồi, chẳng lẽ sau này cậu phải nhịn đói?

Ví dụ như sáng nay hổ ca ca tốt bụng không gϊếŧ cậu, Diệp Trừng nghiêm túc gật đầu, cảm thấy đối phương chính là mục tiêu hướng tới của mình.

*

Lục Vân Kiêu đem tiểu báo tuyết ra ngoài, cũng không biết chính mình bị người nào đó để mắt tới. Hắn chậm rãi quay về hang ngủ.

Đáng tiếc khi Diệp Trừng đi rồi, căn bệnh bắt đầu thâm nhập vào tận xương tủy. Giống như giòi bám chặt vào xương rồi hung hăng quét khắp người, khiến hắn cảm thấy sống không bằng chết. Hắn không kiềm chế được cơ thể mà muốn xé nát mọi thứ trước mặt mình thành từng mảnh.

Nó lại đến. Lục Vân Kiêu nghiến răng kiên trì, cố gắng hết sức để duy trì sự tỉnh táo trong đầu. Hắn không muốn trở thành dã thú mất lý trí.

Kiểu tra tấn này ngày càng trở nên tồi tệ hơn kể từ khi tinh thần lực của Lục Vân Kiêu bị rách nát và hóa thành hình thú.

Trước đây mỗi ngày nhiều nhất là một lần, mỗi lần nhiều nhất là mười phút. Nhưng bây giờ nó xảy ra hơn ba lần một ngày, mỗi lần kéo dài nửa giờ. Có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ không thể cầm cự được nữa. Kiểu tra tấn ngày này qua ngày khác, sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí của nhân loại và trở thành dã thú sống theo bản năng.

Lục Vân Kiêu không muốn bộ dáng chật vật của mình bị phát hiện nên đã tự nguyện lưu đày chính mình đến hành tinh nguyên thủy này. Khi hắn hoàn toàn biến thành dã thú đánh mất lý trí, mọi thứ về hắn sẽ trở về với cát bụi. Và trên thế giới này sẽ không còn người tên Lục Vân Kiêu.

Sau khi chịu đựng trận cơn đau nhức kịch liệt, Lục Vân Kiêu thở hồng hộc. Hắn nghỉ ngơi một lát, lấy lại sức lực mới ra ngoài đi săn.

Một con hổ bình thường có thể nhịn ăn từ ba đến năm ngày sau khi no. Nhưng Lục Vân Kiêu mỗi ngày tiêu tốn rất nhiều năng lượng để chống lại cơn đau và duy trì lý trí, nên hắn phải ăn nhiều hơn bình thường.

Ở bên kia, Diệp Trừng nằm dài dưới đáy hố. Cậu nhớ lại những cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc khi buồn chán, về những lão đại sủng ái tiểu bạch liên hoa và dành ba phút để lập ra kế hoạch A, kế hoạch B và C.

Diệp Trừng đã lấy lại sự tự tin, cậu là tiểu báo tuyết có trí thông minh của con người. Đối phó với con hổ ngốc nghếch trong hang động kia dễ như trở bàn tay.

Đến lúc đó, với bộ óc thiên tài của cậu và sức mạnh của Hổ ca ca. Bọn họ sẽ thống trị toàn bộ khu rừng này.

Thứ Hai ăn thỏ, thứ Ba ăn gà lôi, thứ Tư và thứ Năm ăn lợn rừng, thứ Sáu ăn hươu rừng, thứ Bảy và Chủ nhật ăn trâu rừng. Khi rảnh rỗi, cậu cũng có thể ăn một ít quả mọng để tráng miệng..

Diệp Trừng bắt đầu mơ về một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai. Một tiếng cười đắc ý vang lên từ đáy hố, khiến con báo gấm đang nằm trên thân cây phải nhìn xuống vì tò mò.

“Này người đẹp, có muốn làm bạn đời đầu tiên của tôi khi thành niên không?”

Diệp Trừng giật mình trước giọng nói bất ngờ, cậu nhảy lên khỏi đáy hố với một cú xoay eo.

Cậu nhìn lên thân cây và phát hiện ra rằng đó là một con báo gấm trưởng thành, thoạt nhìn không dễ chọc cho lắm.

“Thật xin lỗi, chắc anh tìm nhầm loài rồi.Thứ nhất, tôi không phải giống cái. Thứ hai, chúng ta là khác loài, không thể ở cùng nhau. Anh nên tìm một con báo gấm giống mình đi.”

Diệp Trừng dùng giọng êm dịu giải thích, dù sao thì cậu cũng không muốn tùy tiện giao phối với động vật.

“Nhưng không có ai đẹp bằng em cả. Tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi.”

Con báo gấm nhảy xuống từ thân cây và chậm rãi đi về phía Diệp Trừng. Đôi mắt sắc bén của nó không ngừng nhìn vào tiểu báo tuyết, khiến cậu có chút sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên Diệp Trừng cảm nhận được áp lực khi bị một con báo mà mình không thích truy đuổi. Trong lòng cậu vô cùng hoảng sợ, sợ bị con báo gấm yêu râu xanh kia cưỡng ép đoạt đi sự trong trắng của mình.

Với sức chiến đấu yếu như cọng bún, cậu không thể đánh bại những mãnh thú hung dữ này. Đầu óc cậu cấp tốc vận chuyển, dường như cậu chỉ có thể sử dụng trí tuệ của nhân loại để tạm thời đánh lừa những động vật này.

“Được rồi, tôi vẫn chưa thành niên. Hiện tại cũng đang đói bụng. Nếu anh muốn theo đuổi tôi, vậy thì hãy thể hiện sức mạnh của mình và đi bắt gà lôi cho tôi đi.”

Diệp Trừng nói xong, ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên rồi làm bộ dáng đầy kiêu ngạo. Tựa hồ không coi trọng báo gấm giống đực trước mặt.

“Được, bây giờ tôi sẽ đi bắt gà lôi. Em ở đây đợi tôi về.”

Trong thế giới động vật, việc con đực mang con mồi cho giống cái là hành vi tán tỉnh rất phổ biến. Lời đề nghị của Diệp Trừng cũng không kỳ lạ.

Con báo gấm mới trưởng thành không chịu nổi sự khıêυ khí©h, nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của Diệp Trừng. Nó nhảy lên, rồi biến mất trong rừng rậm.

Mặc dù Diệp Trừng ngẩng cao đầu, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới báo gấm sau khi nhìn thấy nó rời đi. Lúc này, cậu liền nhanh chóng chạy về hướng ngược lại.

Hừ, còn non xanh lắm. Muốn cùng cậu giao phối sao? Thật sự cho rằng 36 chiêu của tổ tiên cậu là vật trang trí ư?

Diệp Trừng vừa chạy vừa đắc ý, không nhận ra mình đã chạy vào một nơi xa lạ.

Sau khi rời khỏi hang động của Hổ ca ca, Diệp Trừng kỳ thực cũng không đi xa mà chỉ đi loanh quanh gần phụ cận.

Bởi vì cậu biết rằng cơ thể nhỏ bé của mình dù có đi đến đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Nếu Hổ ca ca không có ý định tấn công cậu, cậu sẽ lén lút dưỡng thương trên lãnh thổ của Hổ cả ca. Sau đó, tìm cơ hội công lược Hổ ca ca.

Ở đây không có bác sĩ hay thuốc men, vì vậy cậu chỉ có thể dựa vào khả năng miễn dịch của chính mình để chữa lành vết thương, cũng không biết sẽ mất bao lâu.

Suy cho cùng, cảm giác bị thương thật sự rất khó chịu. Diệp Trừng không muốn vết thương trở nên nghiêm trọng hơn và nếu tình huống xấu nhất sẽ trở thành một con báo tuyết tàn tật. Sau khi có được cơ thể khỏe mạnh, Diệp Trừng vẫn trân trọng sức khỏe của mình.

Tuy nhiên, kế hoạch của Diệp Trừng dù tốt đến đâu thì vẫn có sai sót. Để không bị báo gấm phát hiện, Diệp Trừng đã chạy thật xa cho đến khi không thể chạy được nữa mới nằm xuống cạnh một cây đại thụ và thở hổn hển để lấy lại sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play