Ivan gật đầu rồi bắt đầu tiến về phía trước. Cả đoàn bước đi trong sự thấp thỏm và hồi hộp. Trên đầu là bầu trời với ánh trăng bàng bạc, bốn xung quanh là rừng cây um tùm bắt đầu đỏ lá. Chúng tôi cúi đầu bước đi, không dám hỏi cũng không dám than mệt. Khi nào muốn giải quyết nhu cầu vệ sinh, mọi người sẽ hắng giọng một cái để ra hiệu cho kẻ dẫn đường dừng lại. 
Thời tiết mùa thu ở nước Nga vào ban đêm đặc biệt lạnh. Tôi có chiếc mũ len còn có thể che được mưa gió. Những người như Anne và Jane mất gần hết hành lý chỉ đành lấy tạm tấm khăn choàng của tôi để quấn quanh đầu. Điều mà mọi người sợ nhất lúc này là bị cảm lạnh, vì liên tục phải chịu đựng sương đêm ngấm vào da thịt. Trong lòng chỉ mong sao sớm được nghỉ chân để hong người bên bếp lửa. 
Nhắc đến mấy căn nhà kho cũng có nhiều chuyện để kể. Lúc mới bắt đầu đi, tôi cứ ngỡ rằng nơi này là do ngẫu nhiên mà có. Về sau mới biết, đây chẳng khác gì những trạm dừng chân được đường dây vận chuyển người xây dựng. Để tới được từng nhà kho dựng sẵn, cần phải dùng la bàn và cả bản đồ chứ không thể nào đi theo trực giác. Bởi lẽ, di chuyển trong rừng vào ban đêm, nhìn nơi nào cũng giống nơi nào. 
Nhịp sống của cả đoàn diễn ra rất đều đặn. Ban ngày chúng tôi sẽ được vào trong một chiếc nhà kho dựng tạm để nghỉ ngơi và ăn uống. Đồ ăn chủ yếu là mì ăn liền và vài loại bột nén lại thành từng miếng rất giống với lương khô ở Việt Nam. Nguồn nước cũng là một vấn đề nan giải. Mấy ngày đầu còn có nước uống để duy trì, những ngày sau đó nước cạn dần, mà trời thì chẳng hề có một giọt mưa nào thêm nữa. Chiếc đồng hồ trên tay tôi chưa hiện đại đến mức có thể đo được độ ẩm, nhưng vết bong tróc trên da ngày một lớn dần cũng đủ để mách cho tôi biết, khí hậu nơi này quá khô so với thời tiết ở Việt Nam. Đức Hà Nội bảo với tôi, cứ thế này thì chúng tôi sẽ chết khát ở dọc đường. Cái Phượng và Duy Anh bình thường vẫn là người hay nói nhiều nhất, ấy vậy mà bây giờ cả hai đều im thin thít kể cả khi ăn cũng như lúc nghỉ. Không cần hỏi tôi cũng biết rằng, mọi người sợ khi nói chuyện, tuyến nước bọt hoạt động nhiều sẽ dẫn đến cảm giác nhanh khát. Cơn thấp thỏm ấy khiến tôi đứng ngồi không yên. Hoặc là tìm kiếm giải pháp để cầm cự cho tới biên giới, hoặc là chúng tôi sẽ gục chết trong rừng.  
Vào buổi sáng ngày thứ năm kể từ khi băng qua rừng, tôi hỏi thầm Ivan: 
“Ở khu rừng này có dòng suối nào không?” 
Ivan khẽ lắc đầu. Tôi nhìn mấy chai nước đã quá nửa mà lo lắng đến phát sốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play