Những người đi vượt biên đều gọi con sông nằm giữa biên giới Ba Lan và Ukraine là cổng địa ngục. Sở dĩ có tên gọi như thế là bởi số lượng người bỏ mạng khi vượt qua sông này quá nhiều. Thậm chí, cả những người biết bơi cũng không thể toàn mạng. Chiều ngang của sông khoảng 60 mét, chiều dài thì đám lái người không ước lượng được. Cảnh vật hai bên bờ hoang vu, liên tục có tiếng chó nghiệp vụ sục sạo. Đây là cột mốc bắt buộc phải vượt qua nếu như muốn vào biên giới Ba Lan. 
Chúng tôi may mắn hơn người khác khi xuất phát vào thời điểm cuối thu đầu đông. Mặc dù thời tiết lạnh buốt nhưng chưa tới mức đóng băng. Có những đoàn đi vào mùa đông, mặt sông đóng băng, không ai dám mạo hiểm để bước lên đống băng lúc này. Người ta sợ chỉ cần không may bước vào phần băng mỏng là sẽ sụt xuống dưới vùng nước lạnh băng, mãi mãi vùi thây ở đó. Trong trường hợp không bị làm mồi cho cá thì việc bám vào nhau đi đi lại lại giữa địa hình trống trải cũng dễ bị cảnh sát phát hiện. Chính vì lẽ đó mà người trong đường dây không bao giờ đưa người sang sông vào mùa đông tuyết đổ. 
Kể từ sau cái đêm kinh hoàng xuất hiện trực thăng rà quét trên đầu. Cả đoàn chúng tôi phải mất gần ba ngày mới có thể đến khu rừng giáp với cổng địa ngục. Tôi nhìn thấy trên bản đồ của Ivan, con sông được đánh dấu với kí hiệu ngoằn ngoèo màu xanh, để tới được nó lại phải tiếp tục băng rừng. 
Ivan nói với chúng tôi, từ lúc rời Nga chạm vào đất Ukraina đến giờ, chúng tôi đã đi hết chiều ngang của đất nước này. Chỉ cần băng qua một cánh rừng nữa thôi, cả đoàn sẽ vượt sông để sang đất nước khác. 
Thông tin này khiến mọi người vừa mừng vừa lo. Ròng rã hơn hai tháng trời chúng tôi chỉ biết tới đường rừng, còn chưa nhìn thấy bất cứ ngôi nhà nào. Đức Hà Nội nói đùa rằng, con đường chúng tôi đang đi giống như con đường tơ lụa nối liền châu Á với châu Âu từ những thế kỷ trước. Tôi mỉm cười miễn cưỡng, vì nếu xét về độ nguy hiểm, con đường vượt biên còn nguy hiểm gấp mấy lần. 
Buổi sáng cuối cùng ở trong ngôi nhà bỏ hoang giữa cánh rừng lá đỏ, vào lúc tôi đang ngủ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân người lao xao. Tim tôi giật thót một cái, rõ ràng đó là tiếng bước chân người, không thể nào nhầm được. Tôi vội vã đánh thức Ivan dậy để cảnh báo. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, cơn ngái ngủ của ba gã đàn ông đội mũ len lập tức biến mất. Theo những gì Ivan phán đoán, đoàn người phía trước không dưới mười người. Quanh đây chỉ có duy nhất một cái nhà bỏ hoang mà chúng tôi đang tá túc. Nếu để hai bên chạm mặt nhau, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện. Để bảo đảm an toàn, chúng tôi lập tức phải rời đi ngay. Tuyệt đối không được nấn ná. 
Tôi khẽ đánh thức Duy Anh, cái Phượng và bà Loan. Ở bên kia chú Sang khẽ ra hiệu cho Jane và Anne chuẩn bị ba lô trong im lặng. Tôi từng nghe nói tới việc, những người sống ở vùng sa mạc có thể nghe được âm thanh cách xa hơn mười kilomet, không ngờ những kẻ đi đường rừng nhiều lại cũng có thể nhạy cảm với tiếng động như vậy. Vài phút sau, cả đoàn đã vội vã rời khỏi căn nhà bỏ hoang. Trước khi đi còn không quên đổ chút nước lên trên bếp lửa đang cháy giữa nhà.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play