Vào trước giao thừa đúng một hôm, một gã da đen trong đường dây vội vàng bước vào nhà kho thông báo, ngày mai sẽ tiếp tục khởi hành. Tin tức này khiến mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên. Bởi lẽ, chúng tôi vẫn đinh ninh rằng thời điểm này đám tài xế lái xe container đều đã nghỉ đón năm mới tại nhà. Chú Sang phỏng đoán, chắc hẳn có những loại mặt hàng không thể tạm ngừng cung ứng được. Do đó, những chuyến xe vẫn tiếp tục đi từ Pháp sang Anh cũng là điều dễ hiểu. Trong thâm tâm của những người trong đoàn, chuyến đi này là canh bạc cuối cùng mà chúng tôi muốn đánh đổi. Cũng vì thế mà khi phía đường dây yêu cầu đóng thêm một ít tiền để có thể rời khỏi Pháp sớm hơn, chúng tôi đều chấp thuận. Tổng cộng chi phí phát sinh từ Đức tới Pháp đến giờ đã hơn ba ngàn Euro. Do không muốn mất thêm tiền lần nữa, cả đoàn chuẩn bị cho lần vượt biên sang Anh này chu toàn hơn hẳn. 
Tôi vốn dĩ vẫn giữ một cặp dao trong túi, để đề phòng đói bụng, tôi nhét thêm vào trong túi áo mình mấy túi bánh quy nho nhỏ. Túi áo còn lại để quyển nhật ký cùng chiếc bút bên mình. Không phải chỉ có một mình tôi dồn tâm sức cho lần này, mà ngay cả bà Loan cũng sửa soạn một bàn lễ lạt nho nhỏ để cúng khấn ngoài trời. Tôi và cái Phượng sì sụp khấn vái, cầu mong cho hành trình cuối cùng diễn ra được trót lọt. Lúc chuẩn bị đứng dậy, tôi chợt nhớ đến những người mà tôi đã chứng kiến họ chết trên đường đi. Thế là tôi nán lại chắp tanh thành tâm cầu cho vong linh họ sớm được siêu thoát. Mùi khói nhang bay thoang thoảng trong không khí khiến cho tôi linh cảm bất an của tôi dần dịu lại. Bà thầy bói nãy giờ vẫn ngồi gieo quẻ trong góc nhà, tôi lại tò mò muốn bà xem cho vận hạn của mình. Rốt cuộc, bà cụ lại lắc đầu từ chối. 
Cũng giống như hai lần trước, gã da den dặn dò chúng tôi một vài điều quan trọng. Nguyên tắc đầu tiên là nằm trong xe không được phép nói chuyện, không được phép phát ra tiếng ồn để cho tài xế chú ý. Nguyên tắc thứ hai, bắt buộc phải nằm im, vờ như mình đã chết. Để tránh bị phát hiện, bắt buộc phải lấy những chiếc túi nylon màu đen để phủ lên người, sao cho không ai nhìn thấy. 
Nguyên tắc cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, khi thấy xe bắt đầu bập bềnh, tai nghe thấy tiếng chim hải âu kêu bên ngoài, ấy là lúc đã lên phà sang biển. Lúc này cần chuẩn bị cho tình huống tiếp theo, đó là nín thở để bước qua máy quét hơi thở. 
Mụ Xuân đứng bên cạnh phiên dịch lời nói của gã bằng giọng nhạt phèo:
“Từ bến phà ở cảng cho tới nội địa của Anh sẽ có tổng cộng chín cửa kiểm soát. Khi mũi không còn ngửi thấy mùi nước biển nữa, ấy là lúc đã vào bên trong đất liền. Việc cần làm lúc này là đập cửa thật mạnh để tài xế lái xe phát hiện và dừng lại. Khi cửa mở ra, phải nhảy xuống xe rồi chạy trốn thật nhanh. Đến lúc an toàn, phải tìm cách liên lạc với số điện thoại của người trong đường dây tại Anh. Mọi người rõ chưa?” 
“Rõ!” Chúng tôi đồng loạt trả lời. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play