Châu Hàm Chương tỏ vẻ mất kiên nhẫn với tôi, trông có vẻ rất hối hận vì đã cho tôi vào nhà.
Tuy nhiên, tôi cũng không gây ra rắc rối gì cho anh, bởi vì tôi biết tự lượng sức mình, biết lãng phí là đáng xấu hổ, nên khi không chắc chắn thì tôi hoàn toàn không động đến nguyên liệu nấu ăn của anh.
Nói cách khác, trong bốn mươi phút, tôi chỉ lấy tất cả nguyên liệu anh mua ra bày la liệt trên sàn nhà như bày trận đồ bát quái, rồi nghiêm túc suy nghĩ xem nguyên liệu nào có thể kết hợp với nhau để tạo thành một món ăn tuyệt vời cho tôi xào.
Anh ngậm điếu thuốc đứng ở cửa nhìn tôi, tôi ngồi xổm trên sàn đến mức chân đã tê cứng.
"Thầy Châu." tôi nói: "Tôi biết nấu mì, nhà anh có mì không?"
Thật ra tốt nhất là mì ăn liền.
"Ra ngoài."
Người đàn ông này thật sự quá lạnh lùng vô tình, lại còn kiệm lời.
Tôi ngượng ngùng đứng dậy, mặc dù rất muốn phàn nàn về anh, nhưng vẫn chân thành xin lỗi vì đã làm lỡ bữa ăn của anh.
Châu Hàm Chương bước vào bếp, đứng bên cạnh đống nguyên liệu tôi bày ra nhìn lướt qua, rồi cầm một cây bắp cải đi đến bếp.
Tôi nghĩ mình không còn việc gì nữa, nên đứng ở cửa nhìn, ra ngoài là không thể, khó khăn lắm mới vào được, dù sao cũng phải nán lại nói thêm vài câu.
Châu Hàm Chương ngậm điếu thuốc trong miệng, rất cáu kỉnh xé bỏ lớp màng bọc thực phẩm bên ngoài bắp cải, sau đó thành thạo xé nhỏ và bắt đầu rửa.
"Biết nấu cơm không?"
"Hả?" Tôi đột nhiên bị gọi tên, có chút bất ngờ.
Anh quay đầu nhìn tôi: "Cơm, biết nấu không?"
"Biết!" Tôi biết cái nịt ấy.
Nhưng lúc này không biết cũng phải nói biết.
"Đi nấu cơm."
"Ồ, vâng." Tôi bước vào, liếc mắt một cái đã thấy thùng gạo đặt ở bên cạnh.
Nấu cơm chắc không khó lắm, vo gạo rồi cho vào nồi cơm điện, thêm nước là xong.
Nhưng rất nhanh lại có vấn đề mới.
"Thầy Châu." Tôi dè dặt hỏi: "Bao nhiêu gạo, bao nhiêu nước ạ?"
Châu Hàm Chương cau mày nhìn tôi: "Rồi cậu có biết làm không vậy?"
Anh đặt bắp cải xuống, đi tới.
Tôi lùi sang một bên, thầm nghĩ sinh viên đại học bây giờ đều như vậy, điểm cao năng lực thấp.
Sau đó lại nghĩ, thôi bỏ đi, tôi đừng làm xấu mặt sinh viên đại học nữa, không phải ai cũng giống tôi.
Tôi nhìn anh nấu cơm xong, lại quay lại xào rau, luôn cảm thấy mình sắp chọc giận anh rồi, với tính cách của anh, không chừng sẽ giết tôi, trực tiếp vứt lên núi.
Trốn ở một bên nhìn Châu Hàm Chương xào rau, tôi cảm thấy mình giống như chú cừu lười trong phim hoạt hình, cái gì cũng không làm được, chỉ giỏi ăn với ngủ.
Rõ ràng vừa ăn nửa cái bánh kem, nhưng vừa ngửi thấy mùi thơm lại bắt đầu đói.
Bắp cải xào cay.
Tôi thích món này.
Châu Hàm Chương mua khá nhiều nguyên liệu, nhưng lại khá keo kiệt, chỉ làm một món, lại còn là món chay, tôi cứ tưởng anh sẽ làm một món mặn một món chay kết hợp.
Tuy nhiên tôi cũng không có tư cách phàn nàn về người ta, dù sao đây cũng không phải nhà tôi, hơn nữa tôi cũng chẳng giúp được gì.
Chẳng mấy chốc anh đã xào xong rau, cơm thì chậm hơn một chút, anh quay đầu nhìn tôi, rồi nói: "Sao cậu còn ở đây?"
Nếu là người khác, nếu đổi sang tình huống khác, tôi thật sự sẽ quay người bỏ đi, mặc dù tôi không phải cậu ấm cô chiêu gì, nhưng dù sao cũng được ba mẹ nuông chiều, sao lại bị anh bắt nạt như vậy? Người này thật sự rất... phiền phức.
Trước đây đọc sách của anh, tôi thấy người này giỏi giang, có tài, ba tôi quả thật không lừa tôi.
Nhưng bây giờ, lớp kính lọc đã vỡ tan tành, người có tài năng đến đâu mà tính cách không tốt cũng chẳng đáng yêu tí nào.
"Tôi sợ anh buồn, nên ở lại với anh."
Tôi đúng là kẻ không có cốt khí, vì công việc mà bán đứng linh hồn của mình.
Anh hút hết thuốc, lại châm một điếu khác, món xào đặt ngay bên cạnh, nhìn đến mức tôi đói bụng. ( app truyện T Y T )
"Cậu tên gì?" Anh hỏi.
Cuối cùng cũng nhớ ra hỏi tên tôi!
"Bạch Vị." Tôi nói: "Bạch trong mơ mộng hão huyền, Vị trong tương lai."
Châu Hàm Chương đột nhiên cười: "Tương lai mơ mộng hão huyền?"
Anh cười làm tôi không biết phải trả lời thế nào, tính cách của người này thật sự rất kỳ quặc, giây trước còn muốn đuổi tôi đi, giây sau lại cười với tôi.
Thầy Châu này thật ra khá đẹp trai, có một loại khí chất văn nghệ u buồn của người trung niên.
Thôi được rồi, anh mới 35 tuổi thôi, đáng lẽ phải là thanh niên trai tráng, tôi không nên nói người ta là trung niên.
Tôi nhớ hồi đi học có mấy cô gái rất thích kiểu đàn ông phong trần nghệ sĩ này, tôi cũng khá thích, nhưng điều kiện tiên quyết là người đàn ông đó phải dịu dàng và có sức hút, tính cách Châu Hàm Chương tệ quá, ngoại hình và khí chất có phong trần đến đâu cũng vô dụng.
"À, vâng." Tôi nói: "Tôi cũng hiểu như vậy, nhưng ba tôi nói không phải."
Châu Hàm Chương không hỏi tiếp, dường như không mấy quan tâm đến ý nghĩa tên tôi.
Mùi thơm của cơm dần dần bay ra, bụng tôi bắt đầu kêu.
Không biết Châu Hàm Chương có nghe thấy tiếng bụng tôi kêu không, nhưng tôi nghĩ với tính cách của anh thì không thể nào giữ tôi lại ăn cơm.
Tôi thật sự thảm hại.
Người đi làm thật khó khăn.
Điều khiến tôi không ngờ tới là, sau khi cơm chín, anh bưng món ăn đi sang phòng bên cạnh, ném cho tôi một câu: "Xới cơm, lấy bát đũa."
Thật sự coi tôi như ô sin rồi.
Thôi, ô sin thì ô sin, tôi đang có việc cần xin người ta mà, tôi có thể làm gì được.
Tôi xới cho anh một bát cơm, lại lấy đũa đưa qua.
"Chỉ xới một bát?" Anh ngồi vào bàn ăn, điếu thuốc vẫn chưa hút xong: "Cậu không ăn à?"
"Ăn chứ!" Tôi vội vàng chạy về xới cơm: "Cảm ơn thầy Châu!"
Ầy, thật ra con người của Châu Hàm Chương cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng.
Tôi đúng là một người trẻ tuổi dễ bị mua chuộc.