Trên đường Châu Hàm Chương chở tôi xuống núi, tôi đã tưởng tượng ra cảnh mình bị sa thải —— không cần trưởng phòng ra mặt, với cấp bậc của tôi, tổ trưởng trực tiếp thông báo cho tôi thu dọn đồ đạc rời đi là được.

Thảm hại.

Vì chìm đắm trong nỗi buồn thất nghiệp, cả quãng đường sau đó tôi gần như không nói gì, mãi cho đến khi xuống núi, Châu Hàm Chương đột ngột dừng xe.

"Đi thẳng về phía trước là trạm xe buýt." Châu Hàm Chương lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu, đồng thời mở cửa sổ bên ghế lái: "Đi đi."

Tôi ngớ người ra, hóa ra anh chỉ đưa tôi xuống núi thôi, tôi còn tưởng ít nhất cũng phải đưa tôi về thành phố chứ?

Nhưng cũng đúng, anh không có trách nhiệm cũng không có nghĩa vụ đó, có thể đưa tôi xuống đây đã là chiếu cố lắm rồi.

"Cảm ơn thầy Châu." Tôi đoán chắc mặt mình đầy vẻ "buồn bã", anh là người có học thức như vậy, chắc chắn nhận ra được chữ này: "Tôi nhớ anh có viết trong sách là thích uống trà, hộp trà này cũng được, anh cứ giữ uống nhé."

Tôi đặt hộp trà lên ghế phụ, rồi lủi thủi bỏ đi.

Ban đầu tôi tưởng anh sẽ từ chối nhận hộp trà, không ngờ anh chẳng thèm để ý đến tôi, tôi vừa xuống xe là anh đã đi mất.

Nơi này vẫn là vùng hoang vu, trạm xe buýt đúng là không xa, khoảng hai ba mươi mét, nhưng vấn đề là, tôi đợi hai ba mươi phút mới thấy chuyến xe đó.

Lúc tôi lên xe, ngoài tài xế ra không còn ai khác, sau khi ngồi xuống, tôi nhìn lên núi, phản ứng đầu tiên là buổi tối nhất định không được đến đây, nơi này giống như nơi ở của ma quỷ trong phim kinh dị, kiểu như Sadako và Kayako*, chắc chắn sẽ thích nơi này. Châu Hàm Chương sống một mình ở nơi như thế này, anh thật sự không sợ sao?

*Ma nữ đại chiến (Sadako vs. Kayako) là một phim kinh dị siêu nhiên năm 2016 của Nhật Bản do Shiraishi Kōji đạo diễn.

Xe buýt đưa tôi trở về thành phố, hai giờ chiều, tôi tiu nghỉu bước vào văn phòng ban biên tập.

Mọi người đều khá bận rộn —— chủ yếu là bên văn học tuổi trẻ.

Công ty chúng tôi cũng không phải là không kiếm ra tiền, vẫn có một số sách bán rất chạy, chỉ có nhóm chúng tôi là đang kéo lùi sự phát triển kinh tế của công ty.

"Bị bẽ mặt rồi à?" Tổ trưởng nhìn thấy tôi, cười hỏi.

"Chẳng bẽ mặt gì cả." Người ta không cho tôi cơ hội để bẽ mặt.

Tổ trưởng vừa uống nước kỷ tử vừa nói với vẻ mặt như đã đoán trước: "Bình thường thôi, tiếp tục cố gắng."

Tiếp tục cố gắng?

Tôi còn chỗ trống và cần thiết để cố gắng sao?- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

"Cậu còn hai tháng nữa, ký được trước Tết là ok." Tổ trưởng nói: "À tất nhiên, nếu có người ký trước cậu, thì không cần đợi đến Tết đâu."

Tôi luôn cảm thấy tổ trưởng rất mong chờ tôi bị sa thải.

Tôi ngồi xuống, úp mặt vào gối ôm thở dài, ngồi cạnh tôi là một chị đã làm việc ở công ty hơn bốn năm, chị ấy chọc vào tay tôi: "Ăn miếng bánh đi, đồ ngọt có thể làm cho tâm trạng vui vẻ."

Tôi quay đầu nhìn chiếc bánh dâu tây nhỏ của chị ấy, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Ngày hôm sau, tôi mang theo một hộp bánh nhỏ một lần nữa "lội suối trèo non" đứng trước cửa nhà Châu Hàm Chương, cũng một lần nữa gõ cửa nhà anh.

Lúc đó khoảng mười giờ, tôi gõ cửa mười mấy phút cũng không có ai ra mở.

Tôi tưởng anh không có nhà, càng thêm chán nản.

Tuy nhiên, đời đúng là trớ trêu, khi tôi vừa bực tức vừa ngồi trước cửa nhà anh ăn bánh thì cánh cửa gỗ phía sau được mở ra, tôi quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt còn chưa mở hẳn kia. ( truyện trên app t.y.t )

"Sao cậu lại đến nữa?" Anh trông như vừa mới ngủ dậy, hay nói đúng hơn là vẫn chưa tỉnh ngủ.

Người đàn ông này thật sự rất luộm thuộm, tóc dài không cắt, râu mọc ra cũng không cạo, ra mở cửa chỉ quấn đại một chiếc áo khoác, miệng còn ngậm điếu thuốc.

"Tôi..." Tôi nói: "Tôi đến đưa bánh cho anh."

Anh cúi đầu, nhìn thấy chiếc bánh trong tay tôi.

Chị đồng nghiệp nói với tôi rằng ăn đồ ngọt có thể làm cho tâm trạng vui vẻ, tôi nghĩ mua một cái bánh dỗ anh vui vẻ thì có thể anh sẽ đồng ý, nhưng anh không mở cửa làm tôi rất buồn, trước khi dỗ anh, tôi tự dỗ mình trước.

Chiếc bánh đã bị tôi ăn hết một nửa.

Thật là xấu hổ, gió mùa đông thổi vào tai tôi, không phải là tiếng rít gào, mà là tiếng cười khúc khích chế giễu sự ngu ngốc của tôi.

Châu Hàm Chương nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trong tay tôi, gió thổi tàn thuốc của anh bay xa.

"Thầy Châu." Tôi suýt bị bánh nghẹn chết: "Anh đợi tôi một lát, tôi đi mua cho anh cái khác."

"Đợi cậu ba tiếng đồng hồ?"

Được rồi, anh còn biết tôi đi về một chuyến mất ít nhất ba tiếng.

Châu Hàm Chương cau mày ngáp một cái, lại rít một hơi thuốc, rồi hỏi tôi: "Biết nấu ăn không?"

"Hả?"

"Biết thì vào đi, không biết thì đóng cửa lại về nơi nào thì về."

Tôi không biết, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi mặt dày đi theo anh vào nhà.

Tôi vội vàng đứng dậy, cầm chiếc bánh đã ăn dở hăm hở bước vào nhà anh, còn tiện tay đóng cửa lại.

Tôi đã vào được rồi, anh đừng hòng đuổi tôi đi.

Trên con đường dẫn đến thành công của tôi có rất nhiều chướng ngại vật, nhưng vào lúc này, tôi đã dọn được một khối.

Tôi nói: "Thầy Châu, anh vẫn chưa ăn cơm ạ?"

"Nhà bếp ở đằng kia, cậu muốn làm gì thì làm, làm xong thì gọi tôi."

Người này thật sự hơi quá đáng, chắc là nghĩ tôi là ô sin miễn phí.

Tuy trong lòng rất không muốn, nhưng nghĩ đến thủ tục nghỉ việc sắp tới, tôi vẫn nhẫn nhục chịu đựng, bước vào nhà bếp nhà anh.

Châu Hàm Chương thật sự quá biết cách làm khó người khác, trong bếp nhà anh có bốn túi nguyên liệu nấu ăn, nhưng bên trong lại không có một gói mì ăn liền nào, tôi biết phải trổ tài nấu nướng thế nào đây?

Bốn mươi phút sau, Châu Hàm Chương bước vào bếp, anh nói với tôi: "Hay là cậu ra ngoài đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play