Thực ra tôi khá chuyên nghiệp trong khoản ăn chực. Hồi bé thì ăn chực nhà hàng xóm, lớn lên thì ăn chực nhà thầy hướng dẫn, nhưng không ngờ có ngày lại được ăn chực cơm của Châu Hàm Chương.
Thật lòng mà nói, anh nấu ăn rất ngon, nhưng ăn cơm cùng anh khiến tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái. Thứ nhất là vì bầu không khí kỳ lạ, cứ có cảm giác giây tiếp theo anh sẽ ném cả tôi lẫn bát ra ngoài. Thứ hai là ngại ăn nhiều, anh keo kiệt chỉ xào có một đĩa rau, anh gắp hai đũa thì tôi mới dám gắp một miếng.
Bữa cơm này tôi ăn mà cứ nơm nớp lo sợ, kết quả vẫn bị chê bai.
Anh nói: “Không phải cậu đã ăn bánh ngọt rồi sao?”
Ý là chê tôi ăn nhiều ấy hả?
Tôi cười gượng gạo, không biết nói gì.
Anh cầm bát đĩa trống không đi vào trong, tôi lẽo đẽo theo sau, chủ động xung phong: “Để tôi rửa bát cho.”
“Không cần.” Anh nói: "Tôi sợ cậu làm vỡ bát của tôi.”
Miệng lưỡi người này đúng là độc địa.
Không cần tôi thì thôi, tôi cũng chẳng muốn rửa bát.
Tôi đứng bên cạnh nhìn anh dọn dẹp, ngay cả lúc rửa bát mà anh cũng phải châm điếu thuốc.
Tôi nhìn anh dọn dẹp xong, trong lòng cứ suy nghĩ xem làm thế nào để có thể trò chuyện sâu hơn với anh, nhưng thầy Châu này chẳng cho tôi cơ hội nào cả, rửa bát xong, anh vẫy vẫy nước trên tay rồi đi ra khỏi bếp, coi tôi như không khí, lẳng lặng quay về phòng.
Còn tôi, lại bị anh đóng cửa nhốt ở ngoài.
Lần này thì may, bị nhốt ở trong sân chứ không bị đuổi ra ngoài.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Đây là lần đầu tiên tôi vào cái sân này, thực ra nơi này khá tốt, miễn cưỡng có thể gọi là chốn đào nguyên.
Theo lời tổ trưởng, cả quả đồi này đều là của nhà Châu Hàm Chương, căn nhà duy nhất này tính cả trước sau tổng cộng gần ba trăm mét vuông, điện nước đều rất tiện nghi, chỉ là không có mạng.
Mà nhắc mới nhớ, nơi này nào chỉ là không có mạng, ngay cả sóng điện thoại cũng gần như không có.
Nhưng đối với những người làm sáng tác thì đây quả thực là một nơi tốt, yên tĩnh, cứ ở đây thì sẽ không ai làm phiền —— ngoại trừ tôi.
Tôi vẫn đến làm phiền Châu Hàm Chương.
Cửa phòng anh đóng kín, tôi cũng không dám gõ, chỉ có thể đứng ở trong sân đi loanh quanh, nhìn ngó xung quanh.
Sân rất rộng, có rất nhiều phòng, phòng này nối tiếp phòng kia, cũng không biết mỗi phòng dùng để làm gì.
Mùa đông khá lạnh, gió rít ào ào, trong sân anh có một cây ăn quả, cũng không biết trồng loại quả gì.
Ngoài cây ăn quả ra còn có bàn đá, ghế đá, môi trường xung quanh vẫn rất tốt.
Tôi giống như một tay paparazzi lẻn vào để rình mò cuộc sống của người khác, đi một vòng cuối cùng vì lạnh mà phải ngồi xổm ở góc tường.
Thật thảm hại, ai mà ngờ được vì một công việc mà tôi lại ra nông nỗi này chứ? ( truyện trên app T•Y•T )
Nhưng tôi rất biết cách bày trò, tôi phải để Châu Hàm Chương biết là tôi vẫn chưa đi, hơn nữa bây giờ rất lạnh.
Tôi cố tình ngồi xổm dưới cửa sổ phòng anh, hắt hơi liên tục, giả vờ ho sù sụ.
Giả vờ đáng thương ai mà chẳng biết.
Những người đàn ông lớn tuổi làm nghệ thuật chắc đều mềm lòng.
Kết quả là tôi đã đánh giá cao tính người của Châu Hàm Chương, người này căn bản không có tính người.
Sau khi tôi ho đến lần thứ 31, anh đẩy cửa sổ ra, ngậm điếu thuốc, khó chịu nhìn xuống tôi.
Trong lòng tôi mừng rỡ, tưởng anh sẽ mời tôi vào nhà, kết quả anh lại nói: “Cậu làm ồn đến tôi rồi.”
“... Thầy Châu, xin lỗi.”
“Biết xin lỗi thì mau đi đi.” Anh nói: "Hôm nay tôi không đi chợ, không ai cho cậu đi nhờ xe xuống núi đâu.”
Nói xong anh đóng cửa sổ lại, không chút lưu tình, vô cùng lạnh lùng, thật khiến người ta đau lòng.
Tôi lại ngồi xổm thêm một lúc ở ngoài cửa sổ của anh, nhớ đến bài hát hồi bé hay nghe: Đêm nay anh lại đến bên cửa sổ của em…
Phiền chết đi được.
Trước khi tôi bị đông cứng, cuối cùng cũng từ bỏ giãy giụa, bám vào bệ cửa sổ của anh đứng dậy.
Chân đã tê cứng, trong gió lạnh, tôi loạng choạng, cuối cùng cũng nếm trải được sự cay đắng của cuộc đời.
Tôi vốn là người lười biếng, từ nhỏ đến lớn, ngoài việc học hành ra thì tôi chả quan tâm đến thứ gì cả, ngay cả việc thi đại học, cao học cũng đều xuôi theo dòng nước, cũng chưa từng vì cái gì mà cố gắng hết mình.
Không có động lực, cũng chẳng có chí tiến thủ.
Nói dễ nghe là “phật hệ”, nói thẳng ra là không có chí lớn lại còn lười.
Có lẽ lần này thật sự bị kích thích, tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ của Châu Hàm Chương như nhìn chằm chằm vào đầu kẻ thù, rất muốn bắn một phát vào đó.
Tất nhiên, tôi là công dân tuân thủ pháp luật, tôi không thể nổ đầu anh được.
Nhưng tôi có thể dùng cách khác để chinh phục anh.
Ý chí chiến đấu của kẻ vô dụng một khi đã bùng cháy thì thật sự không thể nào dập tắt được.
Tôi xoa xoa chân tê cứng, lại gõ cửa sổ của Châu Hàm Chương.
“Thầy Châu." Tôi nói: "Đường xuống núi khó đi lắm, tôi phải bắt kịp xe buýt trước khi trời tối.”
Châu Hàm Chương không để ý đến tôi.
“Thầy Châu, vậy tôi đi trước nhé, ngày mai tôi đến thăm anh tiếp.”
Châu Hàm Chương vẫn không để ý đến tôi.
“Thầy Châu…”
Tôi còn chưa nói hết câu, cửa sổ đã mở ra, một mẩu thuốc lá bắn ra.
Châu Hàm Chương ở trong phòng, mặt không cảm xúc nhìn tôi: “Đi nhanh đi, ồn ào quá.”
Cái gì còn lạnh hơn cả mùa đông phương Bắc?
Chính là con người Châu Hàm Chương.
Là trái tim đã hoàn toàn tan vỡ của tôi.
“Thầy Châu, tạm biệt." Tôi vẫy tay với anh: "Thầy Châu, hẹn gặp lại ngày mai.”
Cây sắt còn mài thành kim được, tôi không tin tôi không trị được một người đàn ông trung niên luộm thuộm như anh.
Tôi quay người bỏ đi, sau khi về nhà lập tức đặt mua một chiếc xe đạp điện cũ, ngày hôm sau tôi lại gõ cửa nhà Châu Hàm Chương.
“Thầy Châu, xe đạp điện của tôi hết điện rồi, có thể mượn sạc ở nhà anh được không?”