Châu Hàm Chương đúng là có một khuôn mặt khó gần, ngay từ lần đầu gặp mặt tôi đã nhận ra câu nói của người xưa để lại quả thật có lý.
Tâm sinh tướng.
Tôi bắt đầu tin những gì đồng nghiệp nói về anh.
Bị từ chối thẳng thừng, tôi đứng ngây ra đó, cảm thấy cứ thế quay về thì quá thiệt, thời tiết tệ hại thế này, tôi phải “vượt núi băng rừng” từ công ty đến nhà anh mất gần hai tiếng đồng hồ.
Hai tiếng đó tôi làm gì chẳng được?
Nếu đã đến rồi thì không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Nhưng còn cách nào khác?
Tôi đứng trước cửa nhà anh thở dài, lại nảy ra ý định gọi điện cầu cứu ba, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị dập tắt, bởi vì thầy Châu đã nói không nhớ Bạch Đức Thành là ai, mặt mũi ba tôi chẳng đáng một xu.
Hơn nữa, cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao Châu Hàm Chương không dùng điện thoại, bởi vì nơi này hoàn toàn không có sóng.
Hôm qua khi tôi thảo luận với các biên tập viên khác về kỹ năng làm việc, một chị đã nói với tôi: "Đôi khi con người ta phải mặt dày, mặt dày mới làm được việc."
Từ nhỏ đến lớn mặt tôi rất mỏng, bất kể chuyện gì, chỉ cần đối phương có ý từ chối là tôi lập tức chuồn mất dạng.
Hồi đại học, tôi có chút hảo cảm với một nam sinh khác khoa, nghĩ rằng dù sao cũng đã lên đại học, có lẽ nên thử thoát kiếp FA, tôi vất vả lắm mới tìm được cơ hội làm quen với anh ta, kết quả phát hiện anh ta thẳng như ruột ngựa, thế là lập tức tự tay dập tắt ngọn lửa tình yêu nhỏ bé của mình.
Tôi không làm được chuyện mặt dày mày dạn theo đuổi người khác.
Nhưng lúc này tôi đứng trước cửa nhà Châu Hàm Chương, thật sự có cảm giác như đi hỏi vợ bị từ chối.
Nếu tôi có cốt khí, tôi nên lập tức quay đầu bỏ đi, hơn nữa từ nay về sau sẽ không bao giờ đọc sách của Châu Hàm Chương nữa.
Nhưng tôi không làm thế, một đứa mới vào nghề cần phải kiếm sống, tôi thật sự không muốn thất nghiệp.
Cứ như vậy, tôi lại một lần nữa gõ cửa gỗ nhà Châu Hàm Chương.
Vẫn là gõ ba tiếng, vẫn là đợi một lúc lâu, không nằm ngoài dự đoán, anh hoàn toàn không để ý đến tôi.
Có một lần, hai lần, không có ba, bốn lần.
Châu Hàm Chương cứ như vậy mà mất tôi!
Tôi đứng trước cửa nhà anh bực bội, tiện thể tưởng tượng ra cảnh mình bị sa thải trong thời gian thử việc như thế nào, đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói.
"Này."
Tôi giật mình, tưởng gặp ma, dù sao thì bán kính 800 mét xung quanh nơi này tôi đoán chừng không có hộ gia đình thứ hai.
Khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy Châu Hàm Chương đang ngồi trong một chiếc xe nhỏ màu xám, tôi thật sự không biết đó là xe hiệu gì, trông khá giống Chery QQ*.
*Chery QQ:
Một người cao như anh mà lái chiếc xe nhỏ như vậy, trông thật buồn cười.
"Thầy Châu!" Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra hào hứng.
Tất nhiên, trong lòng tôi cũng rất hào hứng, cuối cùng anh cũng ra ngoài, còn gọi tôi nữa.
Tôi vội vàng quay người lại: "Anh định ra ngoài ạ?"
"Lên xe."
Không lẽ anh ta là một tên sát nhân biến thái?
Có lẽ anh nhìn ra sự do dự của tôi, nhíu mày khó chịu nói: "Không lên thì thôi, tôi phải xuống núi."
"Tôi lên, tôi lên! Anh đợi tôi với!" Tôi chạy bước nhỏ đến bên kia ngồi vào ghế phụ, trên tay vẫn ôm món quà mua cho anh.
Tôi nhớ trong lời bạt của "Bến Vắng", anh có viết mình thích uống trà, tuy đã qua nhiều năm rồi, nhưng tặng trà chắc không có vấn đề gì, hộp trà này không phải tôi mua, tôi không mua nổi loại trà tốt như vậy, trước đây có người tặng ba tôi, ba tôi lại bảo tôi mang về uống.
May mà lúc đó tôi không tò mò mở ra, bây giờ thật sự có ích.
Chiếc xe này nhìn nhỏ, ngồi vào càng nhỏ hơn.
Cả hai chúng tôi đều không thấp, anh còn đỡ hơn tôi, ghế lái anh đã điều chỉnh, nhưng ghế phụ thì không, tôi lại ngại nói muốn điều chỉnh, chỉ có thể ngồi co ro ở đó, giống như một cây cải thảo nhăn nheo.
"Thầy Châu." Tôi dè dặt lên tiếng, sợ chạm vào điểm mấu chốt của anh: "Ba tôi là học trò của ba anh, có thể anh không nhớ, nhưng ông ấy đã từng nhắc đến anh với tôi."
Châu Hàm Chương liếc nhìn tôi, sau đó nói: "Thắt dây an toàn."
"Ồ ồ ồ, xin lỗi." Bình thường tôi không phải là người vụng về, nhưng loại áp lực kỳ lạ mà anh mang đến khiến chỉ số IQ của tôi bắt đầu tụt dốc không phanh.
Thực tế, tôi rất nghi ngờ loại áp lực này không phải do Châu Hàm Chương mang đến, mà là bởi vì nếu không giải quyết được anh, tôi sẽ thất nghiệp.
Thất nghiệp mới là áp lực lớn nhất, thất nghiệp mới là động lực sản xuất hàng đầu.
"Thật ra hôm nay tôi đến gặp anh còn có một lý do khác."
Châu Hàm Chương lái xe rất nhanh, nhưng ở nơi này cũng không cần lái quá chậm, trên núi, không ai quản cũng không có người đi đường hay phương tiện nào khác, anh chính là bá vương của ngọn núi này, cho dù đi ngang cũng không ai quản được anh.
Xuống núi vẫn khá đáng sợ, anh lại lái nhanh, tôi sợ muốn chết, muốn nắm lấy tay vịn nhưng lại sợ anh nghĩ tôi không tin tưởng anh, chỉ có thể nín thở cảm nhận "sinh tử chỉ trong gang tấc" là như thế nào.
"Năm tôi tốt nghiệp cấp 3, tôi đã đọc "Bến Vắng" của anh, từ đó anh chính là thần tượng của tôi." Tôi lại bắt đầu nịnh nọt: "Dạo trước đột nhiên nghe nói anh sống ở đây, mạo muội đến thăm, thật sự xin lỗi."
"Biết xin lỗi thì sau này đừng làm chuyện như vậy nữa." Anh nói chuyện cũng lạnh lùng, nếu tôi mang theo nhiệt kế, nhất định phải lấy ra xem thử, lúc này nhiệt độ trong xe chắc chắn còn thấp hơn cả ngoài trời!
Lời nói của anh khiến tôi khá tổn thương, ôm hộp trà cúi đầu xuống.
Từ bao giờ tôi lại phải chịu uất ức như vậy chứ?
Nhưng mà, vẫn phải tiếp tục chịu đựng.
"Thầy Châu." Tôi mặt dày tiếp tục bắt chuyện: "Mấy năm nay anh không ra sách mới, cho hỏi anh còn dự định ra sách mới nữa không ạ?"
Châu Hàm Chương không để ý đến tôi, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Tôi nghĩ mình đã biết tại sao 35 tuổi đầu rồi mà anh vẫn còn độc thân, bất kể nam hay nữ, thật sự không ai chịu nổi cái tính này của anh.
Trời đã đủ lạnh rồi, ai lại rảnh rỗi ôm cục nước đá ngủ chứ!
Tôi rùng mình một cái, cảm thấy gió lạnh bên ngoài thổi vào trong xe, thổi vào trái tim yếu ớt của tôi.