Hầu hết mọi người khi mới bắt đầu đi làm đều mắc một sai lầm chung —— gặp chuyện gì cũng hỏi lãnh đạo.

Thực ra không phải người mới vào nghề không muốn động não, chỉ là chưa có kinh nghiệm, lại nhút nhát, suy nghĩ rồi cũng không dám làm.

Khi nhận được email của Châu Hàm Chương, tôi cảm thấy cuộc đời thật vô vọng. Lúc đó đã đến giờ tan làm, tôi nhìn thấy tổ trưởng rời đi mà không gọi lại.

Thôi để mai tính.

Chỉ vì câu "mai tính" đó mà tôi trằn trọc cả đêm, thậm chí còn nghĩ hay là gọi điện cho ba, nhờ ba ra mặt, dù sao cũng coi như quen biết, biết đâu Châu Hàm Chương nể mặt ba tôi mà đồng ý gặp tôi thì sao?

Nhưng cuối cùng tôi cũng không gọi.

Công việc của mình, cuối cùng vẫn phải tự mình đối mặt.

Hôm sau đến công ty, tôi rụt rè đến tìm tổ trưởng trình bày tình hình. Tổ trưởng ngạc nhiên nhìn tôi: "Vậy thì sao? Cậu muốn tôi xử lý à?"

Thái độ của anh ta khiến tôi sợ hãi, vội vàng xin lỗi rồi quay về tự tìm cách.

Và cách mà tôi nghĩ ra được là trực tiếp đến tận nhà.

Tôi biết là rất bất lịch sự, nhưng tôi thực sự không còn cách nào khác.

Nhà Châu Hàm Chương rất xa, xa đến mức ra khỏi nội thành rồi đi thẳng lên núi. Nhìn địa chỉ tôi đã thấy đau đầu.

Tôi xin phép tổ trưởng, nói là đi gặp khách hàng. Tổ trưởng nói việc xử lý vấn đề của Châu Hàm Chương có thể đăng ký công tác ngoại tỉnh trên hệ thống công ty, không trừ lương, chi phí đi lại được hoàn trả.

Tuy nhiên, tổ trưởng cũng nói: "Đi taxi thì không được hoàn."

Thôi được, tôi hiểu.

Tôi ra khỏi công ty, đầu tiên là đi tàu điện ngầm, sau đó chuyển sang xe buýt, cuối cùng đi bộ thêm hai mươi phút nữa mới đến nơi Châu Hàm Chương ở.

Hôm đó rất lạnh, có cảnh báo rét đậm rét hại. Tôi mặc áo khoác dạ màu nâu sẫm, bên trong là áo len cổ lọ màu đen. Hai mươi phút đi bộ khiến tôi chảy nước mũi, phải kéo cổ áo len lên cao, rúc mũi vào trong, giữ được cái mũi nhưng suýt nữa thì mất tai.

Không biết sao năm nay lại lạnh sớm thế.

Nơi Châu Hàm Chương ở chỉ có một mình căn nhà đó. Tôi nghe tổ trưởng nói khu vực núi này thực ra là đất tổ tiên nhà họ Châu để lại. Mấy năm trước Châu Hàm Chương cần tiền gấp, muốn bán chỗ này đi, nhưng không ai mua, cuối cùng anh đành phải bán nhà trong thành phố rồi chuyển đến đây ở.

35 tuổi, độc thân, sống một mình, tính cách lập dị, khó gần.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Đó là những nhãn mác mà các biên tập viên khác trong ban biên tập quen biết anh gán cho.

Tôi luôn không thích gán nhãn cho người khác, vì tôi luôn cảm thấy con người không thể bị định nghĩa một cách đơn giản, hơn nữa mỗi người đều chỉ hiểu người khác một cách phiến diện, tự ý dùng nhãn mác để định nghĩa một người là không thích hợp.

Vì vậy, khi đứng trước cửa nhà Châu Hàm Chương, tôi có chút mong đợi.

Tôi mong đợi mình sẽ nhìn thấy một khía cạnh khác của anh, lập dị, khó gần nhưng cũng có mặt dịu dàng, nhạy cảm, bởi vì tôi cảm thấy mình đã từng thấy điều đó. ( truyện trên app T•Y•T )

Hồi mười mấy tuổi, khi đọc sách của anh, tôi không hề biết rằng một ngày nào đó mình sẽ có quan hệ với anh. Trong lời kể của ba tôi, Châu Hàm Chương chỉ là một người ít nói, kiệm lời, nhưng những gì tôi đọc được từ sách của anh không chỉ có vậy.

Cho đến nay, anh đã xuất bản ba cuốn sách. Tôi đã tìm hiểu, ba cuốn sách này được ký hợp đồng với ba nhà xuất bản khác nhau. Cuốn "Bến Vắng" mà tôi đã đọc là phiên bản rất sớm, sau này được tái bản, nghe nói đã bán bản quyền phim, nhưng vẫn chưa được quay.

Chắc hẳn anh đã kiếm được tiền.

Lúc đó tôi nghĩ vậy.

Khi gõ cửa nhà anh, tôi nhớ đến đoạn trong "Bến Vắng" anh viết về một gia đình, người con trai thành đạt đưa ba mẹ lên thành phố, dịp Tết cả nhà về quê, người già đứng trước cửa gõ lên cánh cửa cũ.

"Như đang chào hỏi ngôi nhà cũ đang ngủ say. Ngôi nhà cũ không phải là ngôi nhà cũ, mà là người bạn cũ, là con thuyền đưa mình qua sông."

Tôi và anh Châu có được coi là bạn cũ không?

Dù sao thì tôi đã đọc sách của anh từ khi mười mấy tuổi.

Tôi gõ cửa ba tiếng, rồi bồn chồn chờ đợi.

Một người trẻ tuổi và hoàn toàn không hiểu cách cư xử như tôi lại lỗ mãng đến làm phiền như vậy, thực ra đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.

Tôi đứng đó, đếm thầm trong lòng, nghĩ đến 200 thì sẽ rời đi.

Khi tôi đếm đến 159, cánh cửa trước mặt mở ra.

Gió đầu đông rít gào, trên núi còn lạnh hơn trong thành phố vài độ.

Cánh cửa gỗ "kẽo kẹt" một tiếng, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là tàn thuốc bị gió cuốn đến trước mặt.

Tôi ngẩng đầu lên, rồi tôi sững người, Châu Hàm Chương hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.

Rất gầy, rất cao, rất trắng, râu ria xồm xoàm, miệng ngậm điếu thuốc.

Tóc anh rất đen, nhưng rối và dài, dài đến mức mặc dù tóc mái đã bị gió thổi bay lên, nhưng vẫn có thể chắc chắn rằng khi gió ngừng thổi, mắt anh sẽ bị che khuất.

Anh mặc áo len cardigan màu xám, bên trong là áo phông trắng. Gió thổi khiến anh trông như một bệnh nhân đang hấp hối.

Anh Châu trông cũng đẹp trai, nhưng... khá luộm thuộm.

"Xin chào." Tôi vội vàng lên tiếng: "Cho hỏi đây có phải nhà anh Châu không?"

Anh nheo mắt nhìn tôi, hai tay nắm chặt vạt áo cardigan, cuộn chặt lấy mình: "Có việc gì?"

"Anh Châu, xin chào, tôi tên là Bạch Vị." Tôi do dự một chút, rồi nói: "Anh còn nhớ Bạch Đức Thành không? Ông ấy là ba tôi, tôi thay mặt ông ấy đến thăm anh."

Lần đầu gặp mặt, tôi đã lừa Châu Hàm Chương.

Và quả nhiên bị từ chối, bởi vì anh nói: "Không nhớ."

Cánh cửa gỗ "rầm" một tiếng đóng sập trước mặt tôi, người đàn ông vô tình khiến mùa đông này càng thêm lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play