Thời gian thấm thoắt thoi đưa đến gần Tết.

Tôn Tề và những người khác dưới tay Đoạn Chước đều rời khỏi đây, về nhà hết rồi.

Quý Miên không có khái niệm về Tết, mà “Quý Miên” trước đây mười mấy năm cũng chưa từng có trải nghiệm này. Những kiến thức “Quý Miên” để lại cho cậu, Tết là ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người ở đây, là ngày đoàn tụ với gia đình.

Quý Miên không có gia đình, vì vậy cậu cho rằng Tết không liên quan gì đến mình.

Cậu vốn định cứ ru rú trong căn phòng trên tầng ba mấy ngày, cho đến khi mọi người ăn Tết xong trở về, cậu có thể tiếp tục công việc bào gỗ của mình, sống lại những ngày tháng bình dị mà vui vẻ.

Cho đến đêm giao thừa, cánh cửa phòng cậu bị gõ.

Mở cửa ra, người đứng bên ngoài là Đoạn Chước. Hắn ăn mặc rất phong phanh, bên ngoài là chiếc áo khoác ngắn màu đen, bên trong chỉ có một chiếc áo len trắng cổ trễ. Trong cái lạnh mùa đông này, trông hắn càng thêm lạnh lẽo.

Quý Miên nhìn hắn, bất giác kéo chặt chiếc áo phao của mình, khẽ hỏi: "Anh? Có chuyện gì vậy?"

Câu trả lời của Đoạn Chước luôn ngắn gọn, chỉ có hai chữ:

"Xuống đây."

Quý Miên liền theo hắn xuống tầng hai.

Ở tầng hai còn có một người khác – Mục Ngữ Mạn.

Khi Quý Miên theo Đoạn Chước bước vào, vừa hay thấy Mục Ngữ Mạn bưng một đĩa cá diêu hồng kho từ trong bếp đi ra.

Trong phòng thơm nức mũi.

Quý Miên vụng trộm nuốt nước miếng.

Vừa nhìn thấy Quý Miên, đôi mắt long lanh như nước mùa thu của cô cong lên: "Quý Miên đến rồi à."

Trong phòng ăn, trên bàn bày biện sáu bảy món ăn đủ màu sắc hương vị. Mục Ngữ Mạn đặt đĩa cá trên tay vào vị trí trung tâm nhất, xem ra đã dọn xong.

Đoạn Chước dẫn Quý Miên vào rồi thì không để ý đến cậu nữa, tự mình lạnh lùng ngồi xuống trước bàn ăn.

Quý Miên do dự một chút, chậm rãi đi tới, nhưng không dám ngồi.

"Anh." Cậu đứng trước mặt Đoạn Chước, ngoan ngoãn hỏi: "Anh gọi em xuống đây, có việc gì cần em làm không ạ?"

"..." Đoạn Chước im lặng nhìn cậu, ánh mắt khó mà diễn tả: "Cậu bị ngốc à?"

"Em không..." Quý Miên vừa định phản bác, lại nhớ đến yêu cầu đầu tiên mà Đoạn Chước đưa ra khi giữ cậu lại – phải nghe lời.

Lời phản bác bị cậu nuốt xuống, Quý Miên ngập ngừng gật đầu.

"Phụt..." Mục Ngữ Mạn không nhịn được bật cười: "Ngày Tết nhất, sao có thể để em làm việc vất vả? Ngồi xuống ăn cơm tất niên đi."

Cơm tất niên...

Ồ, thì ra là vậy.

Quý Miên nắm chặt vạt áo, ngồi xuống đối diện Đoạn Chước và Mục Ngữ Mạn.

Quý Miên thích ăn cá, và cậu rất biết cách ăn cá.

Gắp một miếng thịt cá, miệng mấp máy vài cái, rồi cúi đầu, nhả ra những chiếc xương nhỏ sạch bong vào đĩa đựng xương. Khiến người ta nghi ngờ trên lưỡi cậu có cấu tạo đặc biệt nào đó mà con người không có.

"Chị Ngữ Mạn, chị nấu ăn ngon quá."

Mục Ngữ Mạn cười híp mắt: "Cái đó là Đoạn Chước nấu đấy. Gần cạn nước sốt thì nó mới lên gọi em, chị chỉ phụ trách tắt bếp, dọn đĩa ra thôi."

Đoạn Chước ngày thường không bao giờ vào bếp, Quý Miên căn bản không nghĩ đến hắn.

"Ồ..." Quý Miên gượng gạo: "Anh ơi. Anh nấu ăn ngon quá."

Vài giây trôi qua, không ai để ý đến cậu.

Lại vài giây trôi qua, mới nghe thấy Đoạn Chước lười biếng "ừ" một tiếng.

Quý Miên theo Đoạn Chước bào gỗ mấy tháng, đương nhiên cũng hiểu rõ tính khí kỳ quái của đại ca mình, lúc nào, với ai cũng hờ hững như vậy hết.

Cậu cúi đầu gắp một miếng cơm, vì xấu hổ mà đầu gần như vùi vào bát.

Cậu thích ăn Tết. Ăn Tết còn thích hơn cả ăn sinh nhật.

Ăn được một nửa, Mục Ngữ Mạn đột nhiên khẽ ho một tiếng, giọng điệu rất dịu dàng: "Quý Miên, ăn Tết có định về nhà thăm nhà không?"

"Về nhà ạ?"

"Em đi lâu như vậy, có lẽ ba mẹ cũng nhớ em." Ở khu ổ chuột, Mục Ngữ Mạn đã gặp vô số người, đủ mọi loại người, cô cũng đã gặp quá nhiều những đứa trẻ mười mấy tuổi đang trong giai đoạn nổi loạn, sau khi mâu thuẫn với ba mẹ thì bỏ nhà đi bụi đời. ( app TYT - tytnovel )

Mục Ngữ Mạn không bao giờ nói nhiều với những người đó một câu nào, vì chúng nó bướng bỉnh như lừa, cũng ngu ngốc như lừa, không biết sống chết, không chịu quay đầu.

Nhưng Quý Miên thì không. Cậu là một đứa trẻ ngoan, cậu nên trở về.

Quý Miên vừa hay gắp một miếng cơm, miếng cơm này nhai rất lâu, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Nếu biết hoàn cảnh gia đình cậu, chị Ngữ Mạn nhất định sẽ buồn. Cậu không muốn Mục Ngữ Mạn buồn, cho nên mấy tháng sau khi đến đây, chưa từng nhắc đến chuyện này. Nhưng nói dối, cũng khiến cậu rất khó chịu. Quý Miên không muốn nói dối, đặc biệt là với Mục Ngữ Mạn.

Cậu do dự hồi lâu, vẫn quyết định nói thật: "Mẹ em đã bỏ đi từ lâu rồi, ba em cũng có gia đình mới, ba không muốn em. Không ai nhớ em cả."

Quý Miên lo lắng bị Mục Ngữ Mạn hiểu lầm là đang nói dối, lại nhỏ giọng bổ sung một câu không mấy thuyết phục: "Thật mà."

Không khí bỗng nhiên tĩnh lặng, tay Mục Ngữ Mạn cầm đũa cứng đờ.

Ngay cả động tác nhai của Đoạn Chước cũng dừng lại, nhìn về phía cậu.

Mục Ngữ Mạn không ngờ lại là như vậy. Cô biết Quý Miên sẽ không nói dối.

Cô lúc này mới phản ứng lại: Đúng vậy, Quý Miên tuyệt đối là đứa trẻ hiểu chuyện, nếu gia đình cậu bình thường, thì tại sao cậu lại rời đi?

Môi Mục Ngữ Mạn mím chặt, âm thầm hối hận mình ước gì không nói ra, lại cứ phải nhắc đến chuyện này trên bàn ăn đêm giao thừa chứ.

Bàn ăn dường như bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Quý Miên rất khó chịu, cậu cảm thấy mình thật vô duyên, phá hỏng ngày lễ đẹp nhất trong năm của người khác.

Cậu quả thực là một tên trộm, từ Mục Ngữ Mạn và Đoạn Chước trộm đi sự ấm áp và vui vẻ của họ, nhưng thứ cậu trả lại chỉ là sự kìm nén và u ám.

Ánh mắt hoảng loạn của Quý Miên lướt qua hai người, cuối cùng chạm vào đôi mắt đen kịt của Đoạn Chước.

Quý Miên có một đôi mắt không biết giấu giếm, con ngươi trong suốt không che giấu được bất kỳ cảm xúc nào, bất an, áy náy, giờ phút này trong đôi mắt cậu, bị người đàn ông đối diện nhìn thấu rõ ràng.

Cậu mờ mịt nhìn Đoạn Chước, trên mặt có tín hiệu cầu cứu mà chính cậu cũng không hề nhận ra.

Nhưng người được cậu nhìn chằm chằm lại nhận ra.

Giây tiếp theo, Đoạn Chước thản nhiên mở miệng: "Ăn cơm đi."

Câu nói này vừa dứt, giống như một van khóa vô hình nào đó bị đóng lại, nó mạnh mẽ ngăn cách quá khứ u ám cùng với không khí ra bên ngoài.

Sau bữa cơm tất niên, Quý Miên rất tự giác gánh vác trọng trách dọn dẹp nhà bếp, để Mục Ngữ Mạn nghỉ ngơi ở phòng khách.

Cậu xếp bát đũa gọn gàng, đặt một phần vào bồn rửa, bắt đầu làm việc.

Một lát sau, Đoạn Chước cũng đi vào, không nói một lời thu dọn những dụng cụ ăn uống đã rửa sạch trên thớt, tiện tay dọn dẹp cả rác.

"Anh?"

"Ừ."

"Để em làm là được rồi."

Đoạn Chước không để ý đến cậu.

Bình thường Tôn Tề đến ăn ké, hắn còn lười đến giúp. Nhưng hôm nay bát đũa nhiều, để Quý Miên một mình dọn dẹp thì chắc GALA cuối năm cũng chiếu xong rồi.

Hơn nữa...

Đoạn Chước nhìn chằm chằm chiếc gáy Quý Miên đang bận rộn.

Vừa nãy từ bên ngoài nhà bếp nhìn thấy cậu, một bóng lưng gầy gò cô đơn, giống như ở nhà hắn phải chịu ấm ức lớn lắm vậy.

"...Xin lỗi anh." Trong tiếng va chạm leng keng của bát đĩa, Quý Miên lên tiếng.

Cậu cúi đầu nghiêng mặt, đôi mắt màu nâu xinh đẹp phản chiếu bóng dáng của Đoạn Chước.

"Vốn dĩ là một ngày lễ rất vui vẻ, đều bị em phá hỏng rồi."

"..."

Đoạn Chước nhìn chằm chằm cậu mấy giây, đột nhiên dời mắt đi.

Quả nhiên là đồ ngốc. Hắn thầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play