Trưa hôm sau, cửa phòng Quý Miên bị gõ vang.

Vừa mở cửa, vẫn là Đoạn Chước, vẫn là hai chữ keo kiệt kia – “Xuống đây.”

Quý Miên ngoan ngoãn đi xuống.

Lần này, trong phòng Đoạn Chước không có ai khác.

“Chị Ngữ Mạn không có ở đây ạ?” Quý Miên hỏi.

“Chị ấy về quê thăm người nhà rồi.”

“Ồ. Vậy anh không về quê ạ?”

“Không về. Chết hết rồi.”

Quý Miên mở to mắt, ngạc nhiên mất hai giây, mới lắp bắp nói: “Xin lỗi anh, em không có ý…”

“Tin thật à?” Đoạn Chước bật cười: "Lừa cậu thôi.”

“…” Quý Miên nhíu chặt mày: "Anh. Đem chuyện này ra đùa giỡn, không hay đâu.”

Đoạn Chước tắt nụ cười, lạnh lùng nhếch mép. Thằng nhóc này, còn dạy đời hắn nữa à?

Quý Miên im lặng một lúc, đột nhiên có chút khó hiểu.

Nếu chị Ngữ Mạn không có ở đây, vậy đại ca gọi cậu xuống làm gì?

Cậu chợt lóe lên một ý nghĩ, nói: “Anh ăn cơm chưa ạ? Có phải muốn em đi mua cơm trưa không?”

Chỉ có lời giải thích này là hợp lý.

“…”

Đoạn Chước nghiến chặt răng, điếu thuốc ngậm trên miệng cũng theo động tác nghiến răng của hắn mà nhếch lên.

Mỗi lần Quý Miên nói chuyện với hắn, Đoạn Chước đều cảm thấy mình không phải họ “Đoạn”, mà là họ “Địa Chủ”, tên đầy đủ là Địa Chủ Bóc Lột.

Bình thường hắn đối xử tệ bạc với thằng nhóc này lắm sao?

Đoạn Chước cẩn thận hồi tưởng lại. Chẳng phải bình thường hắn chỉ sai thằng nhóc này chạy vặt, gọt gỗ thôi sao?

Hắn còn cho cậu chỗ ở, nhớ ra thì còn phát lương cho cậu nữa – là do thằng nhóc này tự không nhận mà.

“Anh muốn ăn gì thì cứ nói với em một tiếng là được rồi, đâu cần phải đặc biệt lên đây một chuyến…” Quý Miên rất chu đáo: "Khổ cực quá.”- bản edit được thực hiện bởi TYT

Đoạn Chước răng nghiến chặt rồi lại thả lỏng, phát ra một tiếng hừ lạnh gần như không thể nghe thấy từ trong mũi.

“Bây giờ là Tết.” Hắn nói.

Quý Miên: “?”

“Cậu nghĩ dưới lầu còn có quán ăn nào mở cửa không?”

“…”

“…À ha, đúng rồi.”

Đoạn Chước dập tắt thuốc, nói: “Đi vào bếp, bưng cơm.”

Quý Miên vừa vào bếp, mới phát hiện trên bếp đã có ba món ăn rồi, trong đó hai món là nửa con cá còn lại và một nồi tôm kho, đã được hâm nóng trong lò vi sóng. Bên cạnh còn có một nồi cơm trắng vừa nấu xong, tỏa hương thơm ngào ngạt trong bếp.

Đoạn Chước đúng là một chủ nhà tốt, đem cơm thừa hôm trước hâm nóng rồi bưng cho khách ăn, còn nấu cả nồi cơm trắng nữa chứ.

Mà Quý Miên hoàn toàn không cảm thấy như vậy có gì không tốt. Bởi vì cậu không cho rằng mình là khách, mà là một tiểu lâu la an phận thủ thường. “Đại ca” cho cậu ăn gì, thì cậu ăn nấy.

Cậu chỉ nhìn món trứng chiên ớt xanh nóng hổi trên thớt, cảm thán: Ngoài cá ra, đại ca còn biết làm món khác nữa cơ đấy.

Còn cậu, chiên trứng thôi cũng dễ bị cháy.

Quý Miên bưng cơm lên bàn, đũa ngay ngắn đặt trên miệng bát của Đoạn Chước.

Bữa cơm đầu năm mới – mặc dù là cơm thừa.

Quý Miên ăn cơm hơi chậm, nhưng không ngờ Đoạn Chước cũng chẳng nhanh hơn cậu là bao. Hắn chậm rãi bóc tôm, gắp thức ăn. Giống như cảm giác mà Đoạn Chước mang lại cho người khác vậy, làm việc gì cũng có chút lười biếng, thờ ơ.

Hai má Quý Miên phồng lên một cục nhỏ vì độn cơm, mắt nhìn nửa con cá trên bàn, và đôi đũa của Đoạn Chước luôn tránh xa nó.

Hôm qua có Mục Ngữ Mạn ở đây, bàn ăn náo nhiệt, Quý Miên còn chưa nhận ra điều này.

Hôm nay chỉ còn lại hai người đàn ông bọn họ, lại người nào người nấy im lặng như tờ, Quý Miên nhìn chằm chằm vào bàn ăn lâu hơn, lúc này mới phát hiện: đại ca của cậu hình như không ăn cá.

"Anh, anh không thích ăn cá ạ?"

Đũa của Đoạn Chước khựng lại một chút, thốt ra vài chữ vàng ngọc:

"Nhiều xương, khó gỡ."

Đoạn Chước từ nhỏ đã không ăn loại thức ăn này, cứ ăn một lần là bị hóc xương một lần, mỗi lần bị hóc, ông ngoại lại đổ giấm vào cổ họng hắn.

Dùng ngôn ngữ thịnh hành trên mạng mà nói, hắn có "ám ảnh tuổi thơ" với việc ăn cá.

Nếu không phải hôm qua Mục Ngữ Mạn nói Quý Miên thích, nhất định phải mua một con về, Đoạn Chước tuyệt đối không cho phép nó xuất hiện trên bàn ăn.

"Ồ." Quý Miên gật đầu, nói: "Vậy chắc là lưỡi của anh vụng về quá thôi."

Đoạn Chước: "..."

Hắn cười lạnh: "Hừ."

Liếc mắt sang phía đối diện, hắn thấy chiếc đĩa đựng xương của Quý Miên:

Trong đĩa không có gì khác, chỉ có xương cá trắng mịn, nguyên vẹn, chất thành một đống nhỏ. Giống như một ngọn núi xương thu nhỏ. Gỡ thịt sạch sẽ vô cùng.

Khóe miệng Đoạn Chước giật giật, chịu thua, ngẩng đầu nhìn đôi môi đang mím nhẹ của Quý Miên, hoàn toàn không nhìn ra bên trong lại giấu một cái lưỡi có thể tháo rời cả con cá. ( app truyện TᎽT )

Cái lưỡi của thằng nhóc này rốt cuộc mọc kiểu gì vậy?

...

Năm mới cứ thế trôi qua.

Tôn Tề từ quê về, mặc một chiếc áo bông mới, vừa đến cửa tiệm điêu khắc gỗ đã liếc mắt nhìn vào bên trong hai lần, quay đầu hưng phấn hỏi Đoạn Chước: "Đại ca, Trứng Muối về rồi ạ?"

"Ở đây này." Chưa đợi Đoạn Chước trả lời, Quý Miên đã tự mình đứng thẳng người dậy từ phía sau quầy thu ngân.

Thì ra là vừa nãy đang ngồi xổm bên dưới sắp xếp bán thành phẩm.

Tôn Tề bĩu môi. Thằng nhóc thối này ăn Tết cũng không về à.

"Đại ca, em đi thăm chị Mạn. Lần này từ quê mang lên hai thùng đặc sản."

Đoạn Chước ung dung tự tại lắc lư trên ghế bố, nghe vậy liếc nhìn anh ta một cái.

Tôn Tề nháy mắt với hắn: "Yên tâm đi đại ca, có một thùng là cho anh đấy."

"... Cút."

Quý Miên ở phía sau quầy cong mắt cười.

Cười xong, cậu im lặng suy nghĩ về nhiệm vụ sau này.

Tính theo tuổi mụ, cậu qua năm mới cũng đã 17 rồi.

Mục Ngữ Mạn năm nay tuổi mụ là 23, Đoạn Chước chỉ nhỏ hơn cô một tuổi.

Vì khoảng cách tuổi tác giữa nguyên chủ và Mục Ngữ Mạn, "Quý Miên" phải đến khi trưởng thành mới bày tỏ tình cảm với Mục Ngữ Mạn.

Quý Miên thầm tính toán ngày tháng trong lòng. Nhiệm vụ hệ thống giao là tỏ tình khi mười tám tuổi, người ở đây hình như đều quen dùng tuổi mụ.

Tức là chỉ còn một năm nữa, cậu sẽ phải hoàn thành một nút nhiệm vụ quan trọng rồi.

[Nhiệm vụ của mình cũng khá nhẹ nhàng đấy chứ.] Cậu nói.

Một năm chỉ có một nút nhiệm vụ.

Hệ thống nhìn vẻ mặt thoải mái của cậu, cảm thấy không ổn: [Cậu không phải cho rằng chỉ cần một năm sau tỏ tình là được đấy chứ?]

[... Không phải sao?] Quý Miên ngập ngừng hỏi.

[... Không phải chứ!]

Mọi người đều im lặng.

Một lúc lâu sau.

[Cậu là đồ ngốc EQ kém thế à?] Hệ thống suýt chút nữa nghẹn thở: [Thiết lập nhân vật của cậu là phải si tình với Mục Ngữ Mạn, vậy thế nào là si tình? Đương nhiên là sớm tối gì cũng phải thể hiện sự tồn tại, khi cô ấy bệnh thì bưng trà rót nước, khi cô ấy cô đơn thì hỏi han ân cần…]

[Chẳng lẽ cậu cho rằng một năm sau cậu đột nhiên tỏ tình, Mục Ngữ Mạn sẽ cảm thấy cậu si tình với cô ấy? Sai! Cô ấy chỉ cảm thấy cậu là một tên trẻ trâu nhất thời hứng khởi, vô trách nhiệm và còn rất biến thái!]

Quý Miên mím môi, biện minh cho mình: [Nhưng không phải cậu nói, phải âm thầm bảo vệ sao?]

[Là phải âm thầm bảo vệ. Nhưng, sự “âm thầm” của cậu phải được người khác nhìn thấy, được người ta nhận ra. Phải khiến những người xung quanh nữ chính, những người xung quanh cậu đều cho rằng cậu yêu cô ấy sâu đậm, thì điểm đánh giá cuối cùng của nhiệm vụ mới cao hơn, cậu và tôi mới có thể nhận được nhiều lợi ích hơn được.]

[Có điểm tích lũy và lợi ích, cậu mới có thể sống lại.]

[…]

[Tôi biết rồi.]

Quý Miên buông công việc trong tay, bước ra khỏi quầy thu ngân, nói với Tôn Tề: “Anh Tôn, em đi cùng anh nhé.”

“Hả?” Tôn Tề vẻ mặt khó hiểu: "Ai muốn đi cùng cậu?”

“Lâu rồi em không gặp chị Ngữ Mạn, em cũng muốn qua thăm chị ấy.”

Đoạn Chước liếc nhìn cậu.

Nếu hắn nhớ không nhầm, hôm trước Mục Ngữ Mạn về, bọn họ hình như mới gặp nhau mà…

Tôn Tề chẳng hề nể nang gì, đặc biệt là với Quý Miên, cái tên “Trứng Muối” đã từng trộm đồ của anh ta. Anh ta nói: “Ồ, thế liên quan gì đến ông đây.”

Đối mặt với thái độ của Tôn Tề, Quý Miên chỉ ngượng ngùng cười, vẫn mặt dày đứng đợi bên cạnh anh ta.

Đầu óc cậu nhanh nhạy, nghe xong lời hệ thống liền thông suốt.

Nói cách khác, nhiệm vụ của cậu thực tế không chỉ là làm cho Mục Ngữ Mạn thấy, mà còn cho cả những người xung quanh xem nữa.

Phải thể hiện ra là thích chị Ngữ Mạn, nhưng càng phải chú ý không được quá gượng gạo, nếu không thiết lập nhân vật si tình có thể biến thành “bám dai như đỉa”, ngược lại sẽ phản tác dụng mất.

Đi cùng Tôn Tề qua đó, mức độ vừa phải, cũng sẽ không khiến Mục Ngữ Mạn cảm thấy đường đột. Đợi một năm sau cậu tỏ tình, tất cả những điều “không gượng gạo” này trong mắt người khác, sẽ trở thành bằng chứng cho thiết lập nhân vật si tình của cậu.

Hệ thống âm thầm gật đầu.

Tốt lắm, ký chủ ngốc nghếch của nó cuối cùng cũng hiểu ra rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play