Quý Miên cứ thế ở lại. Cái giá phải trả là cậu biến thành đầu đinh, nhưng là một cậu nhóc đầu đinh thanh tú đẹp trai.
Cậu làm việc cho Đoạn Chước, nên nói là làm việc cho “đại ca” của cậu. Đại ca bảo cậu làm gì, Quý Miên liền làm cái đó. Phần lớn thời gian là ở cửa hàng tầng một giúp việc vặt, đưa dụng cụ, gọt gỗ.
Quý Miên thích gọt gỗ, đặc biệt thích nhìn gỗ dưới lưỡi dao bị bào thành những sợi mỏng nhưng dai. Có sợi to sợi nhỏ, chồng thành một đống xốp.
Cơm của cậu do Đoạn Chước lo.
Đoạn Chước không bao giờ nấu cơm, Quý Miên cũng không biết nấu, thế là cơm của họ luôn mua ở các quán ăn xung quanh. Mỗi lần gần đến giờ cơm, Quý Miên lại lấy một ít tiền từ tủ tiền của cửa hàng – thực ra chỉ là một cái tủ gỗ nhỏ, hỏi Đoạn Chước muốn ăn gì, rồi đi mua hai phần mang về.
Đôi khi, Đoạn Chước còn ném cho cậu một xấp tiền, nói là “tiền công”. Nhưng Quý Miên không chịu nhận, cậu đã ăn không ở nhờ “đại ca” rồi, sao còn dám mặt dày lấy tiền công được chứ.
Chỉ là có một lần, vào một ngày nào đó giữa mùa thu, nước giặt và giấy vệ sinh trên tầng ba đều hết. Hơn nữa, cái quần lót duy nhất của Quý Miên không thể nào phơi một đêm là khô được, phải mua cái mới.
Quý Miên bèn ngượng ngùng nhận lấy một ít.
Lần đó, Đoạn Chước vỗ xấp tiền đỏ chót lên trán Quý Miên. Không hiểu sao, "đại ca” lại cười.
Quý Miên cạo đầu được khoảng hai tuần, tóc tơ mềm mại của cậu mọc ra một chút, lại hóa ra màu nâu nhạt. Thế là đầu của cậu cũng biến thành màu nâu, ánh nắng chiếu vào, một cái đầu vàng óng.
Nếu phải khen một câu, thì hình dáng hộp sọ của Quý Miên rất hoàn hảo.
Trong một tháng sau đó, Quý Miên đi trên phố, người đi đường nhìn thấy cậu, liền cười, cười cậu là một quả trứng muối bạch kim. Bạch kim là mặt cậu, vàng là đầu cậu.- bản edit được thực hiện bởi TYT
Quý Miên cũng cười theo. Bởi vì trong mắt những người cười cậu không hề có ác ý.
Cậu thích nơi này, nên cậu cũng cười.
Mọi người trong khu phố đều đối xử với Quý Miên rất tốt, tốt đến mức hơi quá. Ngay cả Tôn Tề cũng thấy đỏ mắt, cuối tuần bèn xách một cái ghế nhỏ ngồi trước cửa, nhìn ông chủ nhà mình đang nằm trên ghế bố, chua xót nói: “Thằng nhóc họ Quý kia, không phải là phường móc túi à? Sao lại được các ông già bà lão kia thích thế?” ( truyện trên app t.y.t )
Đoạn Chước nheo mắt phơi nắng, lười biếng ngoắc tay, nói: “Quýt.”
Tôn Tề chọn một quả quýt vàng ươm từ giỏ trái cây, đưa cho Đoạn Chước, tiếp tục lải nhải: “Còn chị Mục nữa, sao lại đối xử với thằng nhóc đó tốt như vậy… Chẳng lẽ là thích rồi?”
“Bộp” một tiếng, quả quýt của Đoạn Chước ném trúng đầu Tôn Tề.
“Ái da!” Tôn Tề hét lên một tiếng.
Quý Miên đang ở trong cửa hàng dùng một cái giũa nhỏ bào gỗ, nghe thấy tiếng động không khỏi nhìn ra ngoài.
Cậu liền thấy đại ca của cậu nghiêng mặt về phía Tôn Tề, đang nhíu mày mắng: “Tôn Tề, mày bị thiểu năng à?”
Xem xong, Quý Miên lại cúi đầu xuống, tiếp tục bào gỗ.
Bên ngoài trở nên yên tĩnh.
Tôn Tề ôm trán, nghĩ lại, cũng phải. Quý Miên nhỏ hơn Mục Ngữ Mạn bảy tám tuổi lận. Một thằng nhóc còn chưa mọc hết lông làm sao có thể lọt vào mắt xanh của chị Mục được chứ.
Vì thế mà anh ta yên tâm hơn một chút.
Chị Mục tốt như vậy, dù biết anh ta không xứng, nhưng chỉ cần chị ấy chưa có người mình thích, anh ta vẫn luôn có cơ hội.
…
Đối với Quý Miên, những ngày làm phụ việc bào gỗ không hề khó khăn. Cậu dường như trời sinh đã có nhiều kiên nhẫn hơn người khác, chưa từng có lúc nào nóng nảy.
Nhưng liên tục bào vụn gỗ hai tháng, cậu không tránh khỏi những lúc ngứa ngáy tay chân.
Lúc này, Đoạn Chước đang ở trong tiệm, tay cầm đục, chậm rãi gia công khúc gỗ thô dưới tay.
Quý Miên ngồi bên cạnh hắn, nhìn một khối gỗ kỳ dị, dưới tay Đoạn Chước từng nhát từng nhát thành hình, khúc gỗ thô ráp thành một tác phẩm điêu khắc phong cảnh mơ hồ nhận ra hình dáng. Khúc gỗ hình thù kỳ lạ đó, trong từng nhát đục nhát khắc, lại trở nên độc đáo và giàu tính thiết kế.
Sau này chỉ cần dùng thời gian và công sức để tinh chỉnh, tu sửa, là có thể trở thành một tác phẩm được bày trong tủ kính.
Cậu nhìn, ngưỡng mộ nói: “Anh ơi, anh giỏi quá, đục giống y như thật!”
Chỉ là một câu khen ngợi đơn thuần, tuyệt đối không có ý nịnh nọt. Đoạn Chước nghe ra, liếc xéo cậu một cái: “Tránh ra.”
“Dạ, vâng.”
Dưới chân Đoạn Chước có vài khối gỗ hơi lớn, là phế liệu bị gọt bỏ khi tạo hình ban đầu. Không phải loại gỗ quý hiếm gì.
Quý Miên động lòng đã lâu, cuối cùng không nhịn được nhặt lên, hỏi: “Anh ơi, khúc này anh không dùng nữa ạ?”
“Ừ.”
“Vậy có thể… cho em được không? Em cũng muốn thử.”
Đoạn Chước liếc cậu một cái, không nói đồng ý hay không đồng ý.
Quý Miên biết, đây là ngầm cho phép.
Cậu vui vẻ chạy đi lục lọi trong hộp dụng cụ tìm bào, đục và một con dao khắc nhỏ, tự tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống góc nhà.
Khúc gỗ to bằng bàn tay lật qua lật lại trong tay cậu mấy vòng.
Cuối cùng cũng bắt đầu. Dùng bào gọt bỏ phần thô ráp của gỗ, mài cho nhẵn, sau đó dùng dụng cụ mài tiếp cho phẳng, bước này Quý Miên làm rất thành thạo, dù sao hai tháng nay cậu ngày nào cũng lặp đi lặp lại công việc này.
Cái đục Quý Miên không dùng đến, thực tế, cậu còn chưa biết dùng nó để tạo hình.
Còn về dao khắc…
Quý Miên nhìn khối gỗ tròn vo được mình mài nhẵn trong lòng bàn tay, ngón tay cầm dao khắc siết chặt.
Cậu rất cẩn thận khắc mấy cái rãnh nhỏ tròn trịa lên trên, quá trình này tốn gần nửa tiếng đồng hồ.
Bên này, Đoạn Chước đã bỏ đục xuống, chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
“Còn chưa xong à?”
Quý Miên tay cầm tác phẩm lớn của mình, nói: “Gần xong rồi ạ.”
Xòe tay ra, một viên gỗ tròn trịa nằm im trong lòng bàn tay cậu, xám xịt, trên bề mặt có ba bốn cái rãnh nông.
Đoạn Chước nhíu mày: “Cái gì đây?”
Quý Miên có chút xấu hổ: “Là củ khoai tây ạ.”
“…”
“Thật là…” Đoạn Chước dừng một chút: "Sống động như thật.”
Quý Miên lặng lẽ cất củ khoai tây của mình vào lòng, quyết định sau này vẫn nên chăm chỉ bào vụn gỗ thôi.