Đứng trước cửa nhà Mục Ngữ Mạn, Quý Miên gõ cửa.

Từ bên trong truyền ra giọng nói trong trẻo của người phụ nữ: “Chờ một chút!”

Nửa phút sau, cánh cửa trước mặt Quý Miên mở ra.

“Chị Ngữ Mạn.”

“À, Quý Miên đấy à.” Mục Ngữ Mạn cười nghiêng người, mời cậu vào nhà.

Cô không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Quý Miên. Dù sao đây đã là lần thứ bảy cậu đến trong tháng Ba này, mà cả tháng Ba mới chỉ trôi qua một nửa mà thôi.

Sau khi Quý Miên vào nhà, việc đầu tiên là giúp thông lò sưởi trong nhà, thay hai viên than mới. Mùa đông vừa qua không lâu, nhiệt độ vẫn còn rất lạnh.

Khu phố này không có hệ thống sưởi, vì vậy những gia đình có điều kiện thì lắp điều hòa, những người như Mục Ngữ Mạn không thiếu tiền, nhưng vẫn dùng lò sưởi kiểu cũ thì rất hiếm.

Hệ thống nói, Mục Ngữ Mạn thuộc “nữ chính hệ chữa lành trong truyện cứu rỗi”.

Về phần thế nào là truyện cứu rỗi và nữ chính hệ chữa lành, Quý Miên ban đầu còn không rõ lắm.

Về việc này, hệ thống giải thích như sau: [Khoảng hai năm sau, Mục Ngữ Mạn sẽ nhặt được một nam chính hoang dã bị thương trong một con hẻm tối tăm lạnh lẽo nào đó, và chăm sóc hắn ta chu đáo trong một tháng. Nam chính bề ngoài là một người đàn ông hoang dã lạnh lùng, nhưng thân phận thật sự lại là cậu ấm của nhà họ Tạ giàu sang, có thân thế cẩu huyết, bị em trai cùng ba khác mẹ căm hận… Để giành được toàn bộ quyền thừa kế tài sản của nhà họ Tạ, em trai phản diện của nam chính đã thiết kế ra một vụ tai nạn xe hơi, ý đồ giết chết hắn ta.]

[Đáng tiếc, nam chính có hào quang nhân vật chính lại sống sót trong vụ tai nạn xe hơi đó, được Mục Ngữ Mạn cứu. Trong một tháng đó, hai người nảy sinh tình cảm, trải qua vô vàn khó khăn trắc trở, nam nữ chính cuối cùng cũng thành đôi, có một happy ending.]

Lúc đầu, Quý Miên nghe xong đã ngạc nhiên hồi lâu, cả đời chưa xem một bộ phim truyền hình cẩu huyết nào, cậu không ngờ trên đời lại có những sự trùng hợp, chuyển biến ly kỳ đến vậy. Sau đó là một nỗi buồn man mác vì bị tiết lộ trước nội dung.

Có hệ thống cung cấp thông tin bên tai, Quý Miên bây giờ ngay cả số dư trong thẻ ngân hàng của Mục Ngữ Mạn có bao nhiêu cũng biết rõ mồn một, chính xác đến hai chữ số thập phân.

Ừm… đó thực sự là một con số đáng kinh ngạc. Mục Ngữ Mạn giàu có hơn nhiều so với Quý Miên tưởng tượng.

“Em cứ nghỉ ngơi đi, không cần giúp chị làm gì đâu.” Thấy Quý Miên lại đang bận rộn, Mục Ngữ Mạn nói.

“Em không ngồi đâu chị Ngữ Mạn, em chỉ là… đi loanh quanh thôi.”

Quý Miên sờ soạng túi quần, cụp mắt xuống, mặt có chút nóng lên.

Hệ thống nói, với tư cách là một nam phụ thâm tình đạt chuẩn nhưng không được quá nổi bật, cậu phải học cách ám chỉ tình yêu bằng những cách tầm thường nhất, để không cướp đi hào quang của nam chính.

Ví dụ như thỉnh thoảng tặng những món quà sến súa. Hoa tươi chắc chắn là thứ tiêu biểu nhất trong số đó.

Nhưng Quý Miên không có tiền mua hoa.

“Chị Ngữ Mạn, cái này tặng cho chị.” Quý Miên lấy ra thứ đựng trong túi áo.

Là một món đồ miễn cưỡng có thể coi là điêu khắc gỗ.

Món điêu khắc gỗ tròn vo, không thể nhận ra hình dạng cụ thể.

Mục Ngữ Mạn khựng lại một chút, nhận lấy món điêu khắc gỗ từ tay cậu, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nghía hồi lâu.

Không lâu trước đó, cô hỏi em trai về tình hình gần đây của Quý Miên trong cửa hàng, Đoạn Chước trả lời “khá tốt”, sau đó lại nói: “Cậu ta rất giỏi điêu khắc khoai tây.”

Lúc đó, Mục Ngữ Mạn chỉ cho rằng em trai mình hiếm khi pha trò mà thôi.

Cô mấp máy môi, một lúc lâu sau mới phát ra âm thanh: “Cái, cái này là khoai tây hả, điêu khắc đẹp lắm nha.”

Quý Miên ngẩn người một chút, chậm rãi nói: “Cái đó… là thỏ ạ.”

Mục Ngữ Mạn: “…”

Chậc. Sai lầm lớn.

Năm phút sau, Quý Miên mặt đỏ bừng bước ra khỏi cửa.

Chỉ cần hồi tưởng lại việc Mục Ngữ Mạn vui vẻ nhận lấy con thỏ gỗ hình thù khó nhận ra kia, và trịnh trọng đặt nó trên bệ cửa sổ, cậu lại càng thêm bối rối.

Cửa hàng điêu khắc gỗ của Đoạn Chước nằm ngay gần đây, thân là chị gái nuôi của hắn sao cô có thể thiếu những thứ này được chứ? Huống hồ tay nghề của cậu còn tệ như vậy…

Nhưng cậu chỉ có thể tặng những thứ này thôi, chứ cậu chẳng có gì cả.

Quý Miên chỉ có thể điêu khắc cẩn thận hơn, dụng công hơn, chu kỳ điêu khắc dài hơn một chút, nhưng vẫn vô ích. Cậu dường như không có chút năng khiếu nào trong công việc thủ công này.

Sau khi “củ khoai tây” thứ bảy mươi chín ra đời, Quý Miên quyết định từ bỏ việc cắm đầu học hỏi.

Cậu nhặt lại bản lĩnh sở trường nhất của mình khi còn là một tên móc túi – ăn trộm.

Cậu quyết định học lỏm. ( app truyện T Y T )

Đoạn Chước hôm nay ở trong cửa hàng. Sau khi kết thúc năm mới, những đơn hàng từ dịp Tết và một vài đơn hàng sau Tết dồn lại với nhau, nửa tháng nay hắn hầu như đều ở trong cửa hàng làm việc, rất ít khi ra ngoài.

Hắn cầm một con dao khắc gỗ, đang chạm khắc những đường cong trên một khúc gỗ hình người cao khoảng hai mươi centimet.

Quý Miên có chút ấn tượng về đơn hàng này. Đó là một bức tượng nhân vật cổ phong do khách hàng đặt riêng.

Đoạn Chước rất ít khi làm tượng nhân vật, nhưng khả năng nắm bắt hình dáng của hắn lại vô cùng chính xác.

Hình dáng sơ bộ của một nữ hiệp đội nón lá đã dần thành hình, lớp vải voan mỏng trên nón khẽ bay trong gió, tạo cảm giác sống động.

Quý Miên im lặng đi ngang qua Đoạn Chước, sau đó lén liếc nhìn, một lát sau lại đi một vòng trong cửa hàng, lúc đi ngang qua Đoạn Chước lại liếc nhìn.

Nhưng cứ nhìn ngắt quãng như vậy thì căn bản không học được gì.

Cậu do dự một lúc, giả vờ đi lấy dụng cụ, thực chất là rón rén đứng sau lưng Đoạn Chước để nhìn trộm, cố ý giữ khoảng cách hơn một mét.

Gió lùa từ cửa hàng thổi vào, lướt qua tóc và áo khoác của Đoạn Chước, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Quý Miên. Có một mùi hương gỗ nhè nhẹ - từ Đoạn Chước, hòa lẫn với mùi cỏ non và đất ẩm của đầu xuân, tạo thành một mùi hương kỳ lạ, rất dễ chịu.

"Muốn học?"

Đoạn Chước như có con mắt thứ ba ở sau gáy, đột nhiên lên tiếng, Quý Miên giật mình rụt vai lại.

Định thần lại, cậu vội vàng gật đầu, gật xong mới sực nhớ ra, Đoạn Chước hẳn là không nhìn thấy cậu đang làm gì.

Thế là cậu vòng qua bên cạnh Đoạn Chước, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, mắt sáng rực.

"Muốn học, anh."

"Ồ." Đoạn Chước liếc nhìn cậu một cái, khóe môi cong lên: "Vậy thì cứ muốn đi."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play