Tiếng bước chân xa dần, âm thanh lại một lần nữa bị phong kín, bao phủ không chừa khe hở.
Mặt nước vừa trở lại bình lặng liền bị sóng lớn cuốn lên dữ dội, tiếng thở gấp và nhịp tim như muốn nhảy khỏi cổ họng của Lưu Ngọc đều bị Mặc Lân nuốt trọn vào bụng. Da đầu nàng như tê rần cả lên.
Ban nãy người còn đang ngay ngoài cửa, thế mà y hoàn toàn không hề dừng lại.
Lúc này người đã rời đi, y lại càng thêm được nước làm tới.
“Rất nhanh thôi." Như thể đoán được Lưu Ngọc định nói gì, Mặc Lân cúi đầu, giọng khàn khàn thấp trầm, “Là do nàng quá căng thẳng, chẳng phải ta không muốn chậm.”
Trải qua một phen sóng gió như vậy, Lưu Ngọc cũng quên mất ban nãy mình định nói gì, chỉ trừng mắt nhìn y, khẽ hừ: “Không ngờ có ngày lại phải để chàng dạy ta học chữ.”
Mặc Lân liếc nhìn hai gò má vẫn còn đỏ hồng của nàng, giọng nói dịu xuống: “Học chữ gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play