Dương Châu – Giang Đô, một vùng đất phồn hoa với liễu xanh rợp bóng, lầu son gác tía san sát, nơi tụ hội của những bậc tài tuấn và công tử thế gia, nối tiếp không ngừng.
Yên Vân Phường được mệnh danh là chốn phồn hoa nhất Dương Châu, nơi rực rỡ đèn hoa, phố xá nhộn nhịp suốt bốn mùa. Những tòa lâu quán nguy nga, dù tuyết có rơi dày cũng chẳng thể che lấp vẻ sầm uất của chốn này.
Một cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa Yên Vân Phường. Tấm màn xe khẽ vén, một thiếu nữ vừa tròn cập kê bước xuống, tỳ nữ theo sau đỡ tay nàng.
Nàng khoác áo choàng nhung đỏ nhạt, tóc dài đen mượt nổi bật trên làn da trắng tựa tuyết. Dung nhan tươi tắn, ánh mắt khẽ lướt qua bảng hiệu Yên Vân Phường.
Trong phường có không ít giai nhân, nhưng nếu nói về sắc đẹp khuynh thành, e rằng chỉ có thể là thẻ đỏ Khương Khanh Nhi.
Nàng nổi danh khắp tứ phương nhờ một khúc kiếm vũ tuyệt diệu. Tên tuổi nàng như gió, mà danh hiệu hoa khôi sớm muộn gì cũng thuộc về nàng.
Hộ vệ nâng chiếc rương chứa thanh kiếm tinh xảo, trao vào tay Ân Thúy, rồi cúi người nói với Khương Khanh Nhi:
“Cô nương đã được đưa về an toàn, tại hạ có thể trở về báo cáo.”
Khương Khanh Nhi khẽ che miệng ngáp, có phần mệt mỏi sau một quãng đường lắc lư trên xe ngựa.
Nàng quay sang, nhàn nhạt cười:
“Nhờ ngươi chuyển lời cảm tạ đến đại nhân.”
Nói xong, nàng khách khí tiễn hộ vệ rời đi rồi bước vào Yên Vân Phường.
Dương Châu thứ sử Lục Túc quyền thế nghiêng trời, trong phủ có con trai độc nhất là Lục Nguyên Triệt, kẻ nổi danh phóng túng. Hắn hành sự ngang tàng, khi thì cờ bạc, lúc lại lui tới thanh lâu. Nửa năm nay, hắn thường xuyên gọi tên Khương Khanh Nhi.
Yên Vân Phường đứng vững được nhờ sự che chở của Lục gia, chẳng ai dám sinh sự. Dù không muốn nịnh bợ Lục Nguyên Triệt, nhưng nàng chỉ là một vũ cơ thanh lâu, mà hắn lại là nửa chủ nhân nơi này. Lục gia đã để mắt, nàng chẳng thể không nhận.
Vừa bước vào lầu các phủ rèm hồng, nàng liền nghe tiếng các hoa nương phe phẩy quạt tròn, cười cợt:
“Khanh Nhi quả là có phúc, được Lục gia sủng ái, sau này phát đạt, đừng quên tỷ muội trong phường nhé.”
Nàng khẽ liếc nhìn, nở nụ cười nhạt rồi lặng lẽ lên lầu. Trong phường ai cũng tâm cơ, lời hay có thừa, chỉ là nàng không muốn nghe mà thôi.
Thấy Khương Khanh Nhi chẳng buồn để ý, đám hoa nương phía sau liền khẽ hừ một tiếng, có kẻ cười nhạt mà châm chọc:
“Ra vẻ cái gì chứ? Hoa bài còn chưa lớn, mà mặt mũi đã lớn quá rồi. Cũng chỉ biết múa mà thôi.”
Nói xong, họ xoay eo bỏ đi, cảm thấy không còn hứng thú.
Ân Thúy theo sau Khương Khanh Nhi, nghe thấy vậy liền bật cười khẩy:
“Làm bộ làm tịch, sau lưng thì chẳng khác gì ai.”
Trong phường, đẳng cấp phân chia rất rõ ràng. Những hoa nương đứng ngoài cửa đón khách chỉ là hạng kỹ nữ phục vụ thú vui tầm thường, sao có thể sánh với các thẻ đỏ ở lầu trên?
Khương Khanh Nhi chẳng buồn bận tâm. Nụ cười vừa rồi đã là phép lịch sự tối thiểu, lúc này nàng chỉ muốn về phòng tắm gội, thay một bộ y phục sạch sẽ.
Vừa đi qua thủy tạ hoa lâu, nàng bắt gặp Khương Hồng Diên cùng hoa khôi đương thời của Yên Vân Phường – Như Liễu, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó. Thấy nàng đến gần, cả hai liền dừng lại.
Khương Khanh Nhi thu lại suy nghĩ, bước lên hành lễ:
“Hồng Diên cô cô.”
Dù được Khương Hồng Diên nhận nuôi, nhưng khi có người ngoài, bà ta không cho phép nàng gọi là "nương", chỉ xưng hô là “cô cô”. Lâu dần, nàng cũng quen miệng gọi như vậy.
Khương Hồng Diên không phải dạng nữ nhân yếu đuối. Một thân đơn độc nhưng sống đầy quyền lực, tuổi trẻ từng là vũ cơ bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, vũ nghệ diễm tuyệt, suýt chút nữa còn trở thành phi tần của tiên hoàng.
Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, Hàn Hoàng Hậu nắm giữ hậu cung. Không có con nhưng lại đố kỵ cực độ, bà ta tìm cách chèn ép, khiến Khương Hồng Diên mất đi chỗ dựa. Nhưng dù vậy, bà vẫn ung dung tồn tại trong cung, thậm chí còn có thể “hô mưa gọi gió”.
Ba năm sau, tiên hoàng lâm bệnh nặng, đau đầu không dứt. Thái tử Lý Mặc bị đồn rằng bị quỷ thần nguyền rủa, cuối cùng chết trong trận hỏa hoạn tại Đông Cung. Trùng hợp thay, Khương Hồng Diên cũng vừa lúc rời cung, lui về ẩn thân.
Chừng ấy năm, Khương Khanh Nhi đã sớm hiểu nữ nhân này không hề đơn giản. Nếu không, nàng đã chẳng thể tồn tại vững vàng đến tận bây giờ.
Khương Hồng Diên có đôi mắt đơn phượng sắc sảo, liếc nhìn trang phục của Khương Khanh Nhi. Mép váy nàng còn vương một mảng ướt, hẳn là bị tuyết làm thấm lạnh.
“Ngươi đi thay y phục trước đi.”
Khương Khanh Nhi gật đầu:
“Ta cũng đang định vậy.”
Trong lúc đáp lời, nàng liếc nhẹ về phía Như Liễu. Đôi mắt nàng ta ướt đẫm, tựa như hoa lê dính hạt mưa, rõ ràng vừa khóc. Nhưng Khương Khanh Nhi không hỏi, chỉ lặng lẽ rời đi.
Như Liễu là hoa khôi đương thời, dung mạo diễm lệ, lại tinh thông cầm nghệ. Ở tuổi mười tám, nàng ta như đóa hoa nở rộ, tính tình ôn hòa, danh xứng với thực.
Thế nhưng, nàng lại si tình với Phan tú tài – một kẻ thư sinh nghèo sống ở vùng biên cương. Khương Hồng Diên coi thường gã tú tài hủ lậu, ra sức ngăn cản cả hai qua lại. Như Liễu khóc, e rằng cũng vì chuyện này.
Khương Hồng Diên đã khuyên nàng ta không ít lần. Một nữ tử sống trong phong trần, nếu để tình cảm ràng buộc, sớm muộn gì cũng chịu khổ. Một tú tài nghèo, ngay cả bản thân còn nuôi không nổi, huống hồ là bảo vệ nàng ta cả đời?
Nhưng Khương Khanh Nhi lại nghĩ khác. Nếu Phan tú tài và Như Liễu thực lòng yêu nhau, nếu họ sẵn sàng chịu chung hoạn nạn, thì sao có thể nói đó là sai lầm?
Dù vậy, chuyện này không liên quan đến nàng. Nàng quay về vân dã gian, để Ân Thúy chuẩn bị nước ấm giúp mình tắm rửa, thư giãn sau những ngày mệt mỏi.
Nàng vốn không hề muốn đến Lục phủ hiến vũ, nhưng chuyến đi lần này lại không hoàn toàn vô ích. Ít nhất, trên đường về, nàng đã gặp được vị hòa thượng ở chùa Đỗ Nhược.
Khương Khanh Nhi ngâm mình trong bể nước ấm, cơ thể mệt mỏi rã rời. Dù trong phòng đã có lò sưởi, nàng vẫn không nhịn được mà hắt xì mấy cái, rồi đưa tay xoa chóp mũi.
Ân Thúy đứng ngoài cửa đợi lâu, cuối cùng ló đầu vào, nhắc nhở:
“Chủ tử, ngâm lâu quá sẽ nhiễm lạnh mất.”
Khương Khanh Nhi đang mơ màng, liếc nàng một cái, khẽ rên một tiếng:
“Aizz……”
Quả nhiên, miệng quạ đen của Ân Thúy linh nghiệm. Trên đường đi, gió lạnh thổi quá lâu, giờ nàng thật sự bị nhiễm phong hàn. Từ phòng tắm bước ra, cảm giác không khỏe khiến nàng chỉ muốn nằm dài trên giường, chẳng buồn động đậy.
Sau khi đến y quán mời đại phu và kê đơn thuốc, Khương Khanh Nhi bưng chén thuốc nóng hổi, liếc nhìn Ân Thúy rồi cười nhạt:
“Sao không để cái miệng quạ đen của ngươi cũng đổ bệnh đi?”
Ân Thúy cười hì hì, đáp:
“Thúy nhi mệnh tiện, dễ nuôi mà.”
“Ý ngươi là ta khó nuôi sao?” Khương Khanh Nhi lườm nàng một cái.
“À không có đâu!” Ân Thúy vội vàng thanh minh, vẻ mặt đầy ấm ức.
Nàng dịch lại gần, ghé giọng thì thầm:
“Ta nghe mấy tỷ muội trong trà lâu nói, mấy ngày nữa tuyết tan, Hồng Diều mụ mụ sẽ đem Như Liễu cô nương ra sơ tiêu bán đấu giá. Khi đó, chắc chắn sẽ có nhiều công tử thế gia đến xem náo nhiệt. Lại là một mối mua bán bạc triệu rồi.”
Khương Khanh Nhi khẽ nhướng mày. Như Liễu hẳn là đã khóc đến cạn nước mắt. Người trong lòng nàng ta còn chẳng có cơ hội gặp mặt, nói gì đến chuyện sơ tiêu.
“Nàng cũng là người mệnh khổ, làm sao có thể đấu lại mụ mụ đây.”
Nói đến đây, cả hai không bàn thêm nữa. Đúng lúc đó, thuốc cũng đã uống xong.
Không lâu sau, Khương Hồng Diên đến thăm. Nàng ta nhìn Khương Khanh Nhi một lượt rồi nói:
“Mấy ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Một số khách nhân ta đã cho từ chối cả rồi.”
Khương Khanh Nhi cũng không bệnh nặng, chỉ là hơi choáng đầu, hai ngày là khỏi. Nhưng có cơ hội nghỉ ngơi thì cũng tốt, nửa năm qua nàng bận rộn đến mức không có lấy một ngày thảnh thơi.
Khương Hồng Diên chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi:
“Hai ngày trước ở Lục phủ, có được thưởng gì không? Ta thấy Lục Nguyên Triệt có vẻ rất hài lòng với ngươi đấy.”
Khương Khanh Nhi xoa huyệt thái dương, giọng điệu nhàn nhạt:
“Thứ sử đại nhân có chủ ý khác. Không đợi đến đầu xuân hai ba tháng sau, khi hoàng đế tuyển tú, vị đại nhân này đã sớm có ý muốn ta nhập cung hưởng phúc. Lời đồn cũng đã lan truyền ra ngoài rồi.”
Khương Hồng Diên thoáng khựng lại, đôi mày cau chặt. Hiện nay triều đình loạn lạc, Hàn Thái hậu buông rèm nhiếp chính, đương kim hoàng đế Lý Ký chẳng qua chỉ là con rối trong tay bà ta. Cả triều văn võ đều thuộc phe cánh của Thái hậu.
Năm đó, con trai Tiêu Thái phi – Lý Mặc thất thế chỉ trong một đêm. Khương Hồng Diên đã sớm đoán được kết cục này. Nhưng bà tuyệt đối không muốn để Khương Khanh Nhi dính vào vũng nước đục ấy.
Khương Khanh Nhi từ nhỏ đã do bà nuôi nấng, xuất thân trong sạch, tài nghệ xuất chúng. Lục gia coi trọng nàng cũng là điều dễ hiểu.
Khương Hồng Diên nghiêm giọng:
“Ngươi đừng có suy nghĩ linh tinh. Ta sẽ nói chuyện với Thứ sử đại nhân. Nếu không được, ta sẽ lấy cớ thân thể ngươi yếu ớt, không thể tham gia tuyển tú đầu xuân.”
Khương Khanh Nhi bật cười, khóe môi cong lên:
“Làm như thể ta đang mong được đi lắm vậy. Nếu ta thực sự muốn nhập cung, chẳng bằng giống cô cô, làm tú bà của một thanh lâu, chắc còn có tiếng nói hơn đấy.”
Khương Hồng Diên nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần Khương Khanh Nhi không có ý định tham gia tuyển tú, mọi chuyện coi như đã ổn thỏa.
“Vậy thì tốt.”
Nói xong, nàng định rời đi. Nhưng Khương Khanh Nhi lại lên tiếng:
“Cô cô, đừng làm khó Như Liễu.”
Khương Hồng Diên khẽ nhíu mày, lạnh nhạt đáp:
“Ta nào có làm khó nàng? Là chính nàng tự làm khó mình. Cố tình đem lòng với cái tên tú tài nghèo ấy.”
Dứt lời, bà phất tay áo rời đi, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Khương Khanh Nhi lắc đầu thầm nghĩ. Nghèo thì đã sao? Nếu Như nàng thực sự vừa ý một gã hòa thượng nghèo, e rằng cô cô của nàng sẽ tức đến mức muốn nhảy vào hũ tiền cũng không nguôi giận.
Hòa thượng nghèo ư?
Nàng khẽ nhắm mắt, kéo chăn lại, trong đầu thoáng hiện lên hình bóng người khoác áo cà sa trắng, quy y cửa Phật, tâm hướng chúng sinh…
~~~~~~
Trên núi, chim bay ngút trời, rừng cây phủ một lớp tuyết trắng tinh khôi.
Vài ngày sau, trong chùa Đỗ Nhược, một nam tử mặc hoa phục dẫn theo một nhóm gia đinh hộ vệ tiến vào. Người này ngũ quan tuấn lãng, bên hông đeo một khối kim ngọc sáng loáng. Vừa bước vào, hắn đã lớn tiếng quát:
“Hòa thượng trong chùa đều chạy đâu hết rồi?”
Nghe thấy động tĩnh, Việt Tư vội vã chỉnh lại y phục, bước nhanh ra khỏi đại điện, khom người nghênh đón:
“Hòa thượng ở đây, ở đây. Công tử bớt giận, chẳng hay có chuyện gì mà khí thế rầm rộ như vậy?”
Nam tử kia hất tay, đẩy Việt Tư sang một bên, hành vi ngang ngược, sải bước hướng thẳng đến chính điện, giọng vang vọng:
“Bổn công tử là Lục gia chi tử, Lục Nguyên Triệt. Nghe nói mấy ngày trước, chùa Đỗ Nhược đã giúp đỡ hồng nhan tri kỷ của ta, hôm nay ta đặc biệt đến để đáp tạ!”
Việt Tư lau mồ hôi, trong lòng thầm kêu khổ. Chỉ là đến cảm tạ thôi mà cứ như đến trả thù vậy.
Hắn dè dặt hỏi:
“Xin hỏi, tri kỷ của Lục công tử là ai?”
Lục Nguyên Triệt chắp tay sau lưng, cất giọng trầm trầm:
“Là Khương Khanh Nhi của Yên Vân phường! Trụ trì đâu? Mau ra đây!”
Việt Tư lập tức nhớ đến nữ thí chủ lần trước trêu ghẹo sư phụ nhà mình, hắn liên tục gật đầu, vội đáp:
“Thí chủ không cần vất vả như vậy. Người xuất gia không cầu báo đáp.”
Lục Nguyên Triệt liếc nhìn hắn, ánh mắt khinh miệt, lạnh lùng cười:
“Vậy sao?.”
Nếu không phải phụ thân dặn dò, hắn cũng chẳng muốn phí công đến đây.
Chùa chiền không lớn, đi qua hai đoạn đường nhỏ liền tới Phật điện. Lục Nguyên Triệt phủi nhẹ tay áo, ánh mắt quét qua điện đường, rồi dừng lại nơi một tăng nhân áo trắng đang đứng lặng trước tượng Phật. Trong tay người ấy cầm một phong thư, dáng vẻ thanh tịnh nhưng xa cách.
Lục Nguyên Triệt nhíu mày, cố lấy lại phong thái, cất giọng hỏi:
“Trụ trì trong chùa đâu?”
Người tăng nhân kia, Hoằng Nhẫn, hơi trầm sắc mặt. Hắn cẩn thận đặt phong thư vào trong vạt áo, rồi mới xoay người lại.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Lục Nguyên Triệt bỗng sững lại, đôi mày nhíu chặt. Một cảm giác quen thuộc xẹt qua trong tâm trí hắn. Trong điện đường này, vì sao hòa thượng lại có dung nhan quen mắt đến vậy?
Ký ức như một tia chớp xẹt qua đầu, khiến hắn giật mình.
Không khí trong điện bỗng chốc lặng đi. Lục Nguyên Triệt không kìm được mà bước lên một bước, môi mấp máy như muốn hỏi điều gì.
“Ngươi…”
Nhưng Hoằng Nhẫn đã khẽ cúi người, cắt ngang lời hắn:
“Bần tăng Hoằng Nhẫn, tham kiến thí chủ.”
Giọng nói bình thản, lễ nghi trọn vẹn, như thể chưa từng quen biết.
Lục Nguyên Triệt ngơ ngẩn đứng đó, trong lòng dậy lên cảm giác khó nói thành lời.
Hắn bước ra khỏi Phật điện, nhưng chưa đi xa đã dừng chân, do dự giây lát rồi quay trở lại.
Lần nữa bước vào, hắn chăm chú nhìn người trong áo cà sa trắng. Dung mạo vẫn vậy, đôi mắt ấy, gương mặt ấy…
Hôm nay vốn là đến để tạ lễ, nhưng lại gặp được một người tưởng chừng đã mất từ lâu…?
Lục Nguyên Triệt trầm mặc một lúc lâu, rồi thấp giọng gọi thử:
“Hoa Thanh?”
Người trước mặt không động đậy, chỉ vỗ nhẹ tay áo, như chưa từng nghe thấy.
Gần mười năm… Người này đã biến mất gần mười năm…
Ánh mắt Lục Nguyên Triệt chợt mơ hồ hơi nước. Hắn tiến thêm một bước, giơ tay chạm nhẹ vào đối phương, giọng run run:
“Ngươi… thật sự còn sống? Ngươi còn nhớ ta không?”
Đối diện với ánh mắt dao động đầy cảm xúc của Lục Nguyên Triệt, Hoằng Nhẫn chỉ yên lặng nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng.
Lục thiếu gia… Vẫn như ngày trước, lúc kinh lúc nộ, lúc thì vội vã, còn có chút…cảm tính.
Hoàng Nhẫn khẽ cụp mắt, chắp tay trước ngực, giọng nói bình thản nhưng lại như một lưỡi dao cắt ngang tất cả ký ức xưa:
“Bần tăng Hoằng Nhẫn, cùng thí chủ xưa nay không hề quen biết.”