Hạ Tranh và Lâm Hướng Bắc đều sinh ra ở một huyện nhỏ tên là Lệ Hà, trước khi trưởng thành thậm chí còn chưa từng ra khỏi huyện.

Quay ngược thời gian về 11 năm trước, vì Hạ Tranh đột nhiên bị viêm dạ dày trong phòng thi khiến kỳ thi đại học thất bại nặng nề, anh quyết định học lại, chuyển đến lớp 12-2, cũng chính là lớp của Lâm Hướng Bắc.

Dù hai người chưa từng kết giao, nhưng danh tiếng của họ đều xấu như nhau.

Cha của Lâm Hướng Bắc, Lâm Học Khôn nổi tiếng là kẻ yếu đuối, nhu nhược trong huyện. Thời trẻ, nhờ mai mối mà ông ấy cưới được một người vợ nghèo nhưng xinh đẹp như hoa, may mắn khiến bao đàn ông hâm mộ không hết, đáng tiếc, ông ấy vừa không có năng lực vừa chẳng có tiền, người phụ nữ theo ông chỉ có thể sống một cuộc đời khổ cực vô vọng, vậy nên khi con trai mới hai tuổi, bà đã bỏ đi theo người tình.

Lâm Học Khôn mang danh “rùa xanh”, từ đó hoàn toàn suy sụp, ngày ngày mượn rượu giải sầu, lúc tỉnh táo thì sống bằng nghề bốc vác cho nhà máy.

Lâm Hướng Bắc không có chút ấn tượng nào về mẹ, chỉ có thể nhớ được diện mạo của người phụ nữ đó qua những tấm ánh. Vì cậu giống mẹ nhiều hơn nên mỗi lần Lâm Học Khôn nhìn cậu đều thở dài thườn thượt, khóc lóc kể lể với cậu chuyện người phụ nữ đó bỏ chồng bỏ con tàn nhẫn thế nào, vừa khóc vừa ôm ảnh hứa hẹn chỉ cần bà chịu quay về, cuộc sống vẫn sẽ như trước.

Lâm Học Khôn thường xuyên say xỉn đến mức không biết chết dí ở xó xỉnh nào, Lâm Hướng Bắc còn nhỏ, đói bụng không tìm được gì ăn trong nhà thì gào khóc om sòm, mấy chị hàng xóm đều là những người mẹ có con, thấy cậu đáng thương quá, hôm nay người này cho một miếng cơm, ngày mai người kia cho một muỗng cháo, Lâm Hướng Bắc cứ thế lớn lên bằng cơm của trăm nhà.

Đến tuổi đi học, từ tiểu học đến trung học suốt chín năm dài, vì danh hiệu “con trai của rùa xanh” mà Lâm Hướng Bắc phải chịu vô số lời sỉ nhục và bạo lực thể xác. Không ai muốn làm bạn với cậu, dù có thì cũng không chịu nổi ánh mắt kỳ thị mà dần dần rời xa cậu.

Lần quá đáng nhất, bọn họ ép người bạn chuyển trường mà cậu khó khăn lắm mới làm quen được - một người còn chưa biết rõ hoàn cảnh gia đình cậu - phải chọn phe, bắt cậu ta đổ một thùng nước lên đầu Lâm Hướng Bắc giữa mùa đông lạnh giá. Và rồi, để hòa nhập với đám đông, người mà cậu tưởng là bạn đã làm theo.

Hôm đó rất lạnh, bộ đồng phục thấm đẫm nước dính chặt vào người cậu lạnh buốt, hơi lạnh như lũ côn trùng tinh ranh chui vào từng lỗ chân lông cậu, cậu liều mạng chạy về nhà, lôi hết ảnh của người phụ nữ trong tủ ra, xé tan thành từng mảnh, từ đó về sau, không còn vật tham chiếu nữa, gương mặt mang tên “mẹ” trong đầu cậu dần trở nên mờ nhạt.

Lâm Hướng Bắc bắt đầu căm hận người mẹ đã bỏ đi, hận người cha yếu đuối.

Trường học chỉ mang đến cho cậu những ký ức tồi tệ, miễn cưỡng lên cấp ba, cậu bắt đầu chán học, trốn học, cả ngày ngồi lì trong tiệm net ngầm chuyên đón tiếp trẻ vị thành niên.

Lúc đó, dù phim “Người Trong Giang Hồ”* đã chiếu được vài năm, nhưng làn sóng nghĩa khí giang hồ vẫn lan tỏa khắp khu vực gần cảng, ở huyện nhỏ nơi luật pháp chưa phổ cập sâu rộng lại càng phổ biến hơn, những hiện tượng như chia bè kéo phái, thiếu niên bất lương đánh nhau gây rối, băng nhóm đua xe đi cướp vàng, vũ trường và KTV rao bán đồ phi pháp dù đã bị cấm nhưng vẫn xuất hiện không ngừng.

(*) Một bộ phim Hồng Kông nổi tiếng phát sóng năm 1996.

Lâm Hướng Bắc ngủ qua đêm ở tiệm net, vô tình chứng kiến một vụ ẩu đả lớn, không hiểu sao đám người gây sự lại coi cậu là một trong những mục tiêu.

Lúc đó cậu học lớp 10, mới mười sáu tuổi, chỉ từng thấy cảnh này trong phim, so ra thì những vụ bắt nạt nhỏ lẻ ở trường chỉ là trò trẻ con. Nhưng một thiếu niên thường xuyên sống trong ác ý của bạn đồng trang lứa có độ nhạy bén tuyệt đối với nguy hiểm và khả năng tránh né, khi cây gậy sắp giáng xuống, cậu theo bản năng đẩy người bên cạnh suýt bị đánh trúng ra.

Sau khi hỗn loạn kết thúc, cậu biết được tên đối phương: Chung Trạch Nhuệ, là đại ca có chút danh tiếng ở khu này. Gọi là đại ca, nhưng thực ra anh ta chỉ vừa tròn hai mươi, chẳng lớn hơn Lâm Hướng Bắc bao nhiêu.

Thời đó kết bạn ngoài xã hội rất dễ dàng, nhờ hành động nghĩa hiệp của Lâm Hướng Bắc, Chung Trạch Nhuệ kéo cậu vào hội của mình.

Biết lý do cậu trốn học, hôm sau Chung Trạch Nhuệ khí thế ngút trời dẫn vài đàn em “hộ tống” cậu đến trường, tuyên bố ai dám bắt nạt Lâm Hướng Bắc thì chính là đối đầu với anh ta.

Đối diện với ánh mắt tò mò của bạn học, Lâm Hướng Bắc vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, chỉ mong sao có thể tìm được cái lỗ nào chui xuống.

Nhưng cũng từ ngày này, cuộc sống của cậu thay đổi ba trăm sáu mươi độ, cậu nhận ra dù mọi người vẫn không qua lại với mình, nhưng không ai dám gọi cậu là “rùa xanh nhỏ” trước mặt cậu nữa -- hóa ra thói bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh đã thấm sâu vào xương tủy bọn họ.

Tan học, Chung Trạch Nhuệ đi xe máy độ đón cậu đến tiệm net, cậu co mình trên chiếc ghế da cũ nát đánh “King of Fighters” cả đêm, đánh đến hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, như thể đánh gục hết những kẻ từng bắt nạt mình xuống đất, cảm giác sảng khoái chưa từng có.

Sau khi nếm được ngon ngọt, Lâm Hướng Bắc đi lại với đám người Chung Trạch Duệ nhiều hơn, kết giao bạn bè cũng ngày càng nhiều, không còn cô đơn một mình nữa.

Lên lớp 11, tên của Lâm Hướng Bắc đã trở thành tấm gương tiêu cực điển hình, đi muộn, về sớm, ngủ trong lớp là chuyện thường ngày, số lần bị giám thị mời lên văn phòng uống trà cũng nhiều không đếm xuể.

Còn tại sao không bị đuổi học là vì nguồn học sinh của trường cấp ba Lệ Hà vốn đã ít lại hạn chế về chất lượng, thi cử ra sao thì chưa biết, chỉ cần không quá tệ đến mức không cứu vãn được, phòng thi có thêm một người thì vẫn thêm được một người.

Nói tới đây thì không thể không nhắc đến một trong số ít những học sinh xuất sắc có hy vọng mang vinh quang về cho trường -- Hạ Tranh.

“Ba nó là kẻ giết người, nghe nói khuynh hướng bạo lực này sẽ di truyền đấy.”

“Đừng nói nữa, nó nhìn sang kìa…”

Lâm Hướng Bắc chơi game thâu đêm mệt mỏi ngáp liên tục, nằm sấp trên bàn ngủ bù, lấy tay đẩy hai người đang thì thầm to nhỏ trước mặt, cáu kỉnh nói: “Ồn quá, nhỏ tiếng chút đi.”

Cậu thật sự bị làm phiền, nhưng cũng nghe rõ cuộc trò chuyện của họ, không kìm được ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, nheo một mắt quan sát nhân vật chính bị bàn tán. Đây không phải lần đầu cậu nghe về Hạ Tranh, từ rất lâu trước đây cậu đã nghe danh tiếng của đối phương: tre xấu mọc măng tốt, con trai kẻ giết người lại là học sinh xuất sắc ba tốt, thật thú vị.

Vẻ ngoài cũng rất đẹp trai, người cao chân dài, mắt sáng mũi thẳng, có một loại khí chất thư sinh thanh nhã chẳng hề hợp với Lệ Hà.

Nếu không có người cha giết người kia, chắc hẳn sẽ rất được yêu thích.

Đó là toàn bộ ấn tượng của Lâm Hướng Bắc về Hạ Tranh trước khi thực sự quen biết với anh.

Cạch cạch cạch --

Gió quá lớn, Lâm Hướng Bắc châm bật lửa hết lần này đến lần khác, rồi lại để ngọn lửa xanh đỏ nhảy nhót bị gió thổi tắt.

Cậu kẹp lấy đầu một điếu thuốc từ trong bao, rút được nửa chừng thì dừng lại, vài giây sau lại nhét trở vào, tùy tiện đút bao thuốc vào túi quần.

Thật ra cậu đã học hút thuốc từ năm mười sáu tuổi, ban đầu là để có thêm điểm chung với Chung Trạch Nhuệ và đám bạn, hút nhiều dần thành nghiện, một ngày năm sáu điếu là ít. Nhưng vì một câu “Tôi ghét mùi thuốc lá” của Hạ Tranh, cậu đã cố gắng cai thuốc.

Nếu không phải gần đây áp lực lớn đến mức không biết trút vào đâu, cậu sẽ không động lại đến thứ này.

Nói ra cũng trùng hợp, cậu cai thuốc lâu như vậy mà Hạ Tranh mãi chẳng xuất hiện, vừa hút lại thì đã đụng mặt Hạ Tranh ngay, cậu âm thầm phong cho Hạ Tranh danh hiệu “đại sứ cai thuốc”, lại nghĩ vừa rồi lúc hai người đứng gần nói chuyện, không biết Hạ Tranh có ngửi thấy mùi thuốc trên người cậu không?

Vai bị thuốc lá làm bỏng âm ỉ đau, Lâm Hướng Bắc đưa tay chạm vào lỗ nhỏ cháy xém trên vải áo, gạt tro tàn cháy đen xuống, chạm vào vết thương lập tức hít sâu một hơi, đừng nói là thịt bị cháy chín luôn rồi chứ?

“Có thuốc không, cho một điếu.”

Một nhân viên tiếp khách cũng ra ngoài hóng gió, run rẩy đưa tay về phía cậu, trông có vẻ đang rất thèm thuốc.

Lâm Hướng Bắc lôi bao thuốc vừa cất ra, suy nghĩ một chút rồi nhét cả bao cho đối phương, cười nói: “Đang cai thuốc.”

Ít nhất thì đêm nay sẽ không hút.

Gần sáng mới tan ca, Lâm Hướng Bắc ôm một bụng đầy rượu chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch, ngay cả quần áo cũng không thay đã ngã vật ra sofa trong phòng nghỉ ngủ đến trưa mới rời Muselbar.

Gánh trên vai một đống nợ nần, cậu không dám ngừng nghỉ một phút nào, mất công việc đỗ xe nên phải tìm nguồn thu nhập khác bù vào.

Lâm Hướng Bắc không vội về nhà, đút tay vào túi ngồi trên bồn hoa đá cẩm thạch bên đường phơi nắng, tiện tay mở các nhóm tìm việc làm thêm đã tham gia, rất nhiều tin nhắn, cậu lướt nhanh lên trên sàng lọc, cuối cùng dừng lại ở một nhóm tuyển người thử thuốc.

Cậu từng làm người thử thuốc, sau khi đăng ký thì làm kiểm tra sức khỏe chi tiết, các chỉ số phù hợp rồi ký thỏa thuận bảo mật, ở trong ký túc xá kín, cho thuốc gì uống thuốc đó, thỉnh thoảng nhân viên y tế sẽ đo nhiệt độ lấy máu quan sát phản ứng lâm sàng.

Ba ngày, Lâm Hướng Bắc nhận được ba nghìn tám tiền thù lao.

Dĩ nhiên cũng có tác dụng phụ, một tuần sau khi thử thuốc xong, cậu ăn gì nôn nấy, người gầy đi cả một vòng.

Ngón tay cậu nhấn trên màn hình do dự lướt qua lướt lại, nghĩ đến khoản nợ ba nghìn tệ bất ngờ cộng thêm vào tháng này, cắn răng đăng ký một dự án, vẫn là ba ngày. Thuốc lần này chắc là mạnh lắm, vì thù lao lên đến năm nghìn, nhưng so với tác dụng phụ, cậu lo lắng không biết tình trạng cơ thể của mình có qua nổi kiểm tra sức khỏe không hơn.

Nước đến chân mới nhảy, tạm thời cai rượu hai ngày có tốt hơn chút nào không?

Cậu phơi nắng đến khi tóc hơi nóng lên, cảm giác tay chân lạnh lẽo đã ấm hơn đôi chút mới đứng dậy về nhà, nhưng lại đứng lên quá nhanh, trước mắt lập tức tối sầm, hồi lâu mới lấy lại được sức.

Cậu khẽ phát ra vài âm tố không có ý nghĩa gì, là thói quen nhỏ từ lúc còn bé bị cô lập chỉ biết tự nói chuyện một mình để tạo chút không khí ồn ào được giữ đến bây giờ.

“Sao lại mưa nữa rồi?”

Lấy xe điện, đi được nửa đường thì trời bỗng chuyển từ nắng sang âm u, Lâm Hướng Bắc thật sự sắp tức đến mức bật cười vì sự thất thường của thời tiết, vội vã về đến phòng thuê trước khi mưa to, lại gặp được bạn cùng phòng Giang Kiệt xuống đổ rác.

Nhà họ ở hiện tại có ba phòng ngủ một phòng khách, trước kia một người thuê khác chuyển đi, vừa hay để cha Lâm Hướng Bắc dọn vào.

Dĩ nhiên, nhà họ Lâm đông người hơn, trả hai phần tiền, Lâm Hướng Bắc định qua năm sẽ đổi sang căn nhà khác rẻ hơn, đang đắn đo không biết nên mở lời với Giang Kiệt thế nào.

Cậu sải bước nhanh chóng lên lầu, thấy Lâm Học Khôn ngồi thẫn thờ trên sofa phòng khách, người đàn ông gầy gò lưng đã còng, sắc mặt vàng vọt như vỏ quýt để lâu năm, mí mắt nhăn nheo cụp xuống, lông mày hình chữ bát ngược, trông rất khổ sở.

Trên bàn đặt túi thuốc vừa lấy từ bệnh viện về, một túi lớn, bừa bộn chồng chất.

Lâm Hướng Bắc vào phòng tìm quần áo sạch để tắm, người cậu lẫn lộn mùi rượu và thuốc lá, ngột ngạt như thức ăn thiu để qua đêm, mở cửa phòng hỏi Lâm Học Khôn tình hình tái khám ra sao.

Lâm Học Khôn già hơn, cũng vô dụng hơn, thân hình còng queo còn giống cụ già hơn cả cụ già: “Đều tốt, đều tốt.”

Lâm Hướng Bắc lại đi vào nhà vệ sinh, vắt một đống chất tẩy rửa ra, cầm bàn chải cứng cọ sạch vết bẩn trên gạch nâu đỏ. Lâm Học Khôn rụt rè bước đến sau lưng cậu: “Hướng Bắc, ba nghĩ, giờ ba đỡ nhiều rồi, hay ba ra ngoài tìm việc làm nhé?”

Lâm Hướng Bắc quay phắt lại: “Ba để tôi bớt lo một chút được không, bác sĩ nói phẫu thuật xong phải nghỉ ít nhất nửa năm!”

Nhìn dáng vẻ rụt rè của Lâm Học Khôn, cậu như quả bóng căng quá mức "bụp" một tiếng nổ tung, ném "bộp" bàn chải xuống sàn đầy chất lỏng màu xanh gay mũi: “Giờ tôi còn cách xoay sở, nhưng nếu ba lại vào phòng mổ, tôi không kiếm nổi một đồng nào nữa đâu.”

Cậu đóng sầm cửa lại, tựa vào tấm ván cửa mỏng thở hổn hển, hít phải quá nhiều khí từ chất tẩy rẻ tiền, cổ họng bỏng rát, vặn vòi nước rồi ngồi xổm xuống cọ rửa gạch một cách máy móc.

Hình như Lâm Học Khôn vẫn đang gõ cửa bên ngoài, nhưng cậu chỉ làm như không nghe thấy, vặn vòi nước to hơn để tiếng nước át đi âm thanh bên tai.

Đúng vậy, cậu và Lâm Học Khôn chẳng có bao nhiêu tình cha con, nhưng Lâm Học Khôn là người thân duy nhất còn lại của cậu trên đời.

Nói cho cùng, Lâm Hướng Bắc quá sợ hãi việc chỉ còn lại một mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play