Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa.
Lâm Hướng Bắc, vốn chẳng thích mưa, nhất là mưa mùa đông, vừa tỉnh dậy đã thấy những hạt mưa nhỏ li ti lạnh buốt đóng đầy khung cửa sổ, còn có chiều hướng ngày càng dữ dội không thể cản nổi.
“Chán chết mất.”
Cậu lẩm bẩm, nheo mắt tắt chuông báo thức đang kêu inh ỏi bên gối, xoay người kéo góc chăn trùm kín đầu, hít sâu vài hơi rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Tay cậu xoa xoa trán một hồi, cố gắng xua đi cảm giác khó chịu sau cơn say xỉn đêm qua.
Màn hình điện thoại sáng lên sau một tiếng “đing”, cậu lặng lẽ nhìn tin nhắn gửi đến từ dãy số quen thuộc, rồi lật úp nó xuống như đang trốn tránh.
Dù không muốn rời giường đến đâu cũng phải dậy thôi. Lâm Hướng Bắc vơ đại một chiếc áo len mặc vào, tĩnh điện kêu xẹt xẹt khiến mái tóc vốn đã rối bù sau giấc ngủ lại dựng đứng lên trông rất buồn cười.
Mở cửa phòng, phòng khách không được ánh nắng chiếu tới trông như một khoang tàu lạnh lẽo ẩm ướt, dưới bầu trời âm u càng khó phân biệt ngày đêm. Hai cánh cửa phòng khác vẫn đang đóng chặt.
Cậu bước vào nhà vệ sinh trong lúc vẫn còn buồn ngủ, cúi xuống nhìn sàn nhà loang lổ vết ố vàng, không khỏi nhíu mày, cậu muốn dọn dẹp, nhưng vì vội ra ngoài nên đành nhắm mắt làm ngơ.
Vòi nước trong căn hộ cho thuê ở làng đô thị không có nước nóng, cứ như nối thẳng vào tủ lạnh đông đá, dòng nước chảy ào ào mang theo cái lạnh thấu xương.
Lâm Hướng Bắc vội vã đánh răng, ngẩng đầu nhìn mình trong tấm gương vuông dán trên tường bằng keo không in dấu, mặt gương lốm đốm bọt trắng. Da cậu trắng bệch, quầng thâm dưới mắt đen sì, rõ ràng là một gương mặt không được nghỉ ngơi đủ, cuộc sống chẳng hề như ý. Cậu không suy nghĩ gì vốc một vốc nước lạnh rửa mặt, hít vào một hơi, tay trái đột nhiên siết chặt thành nắm đấm.
Tay trái cậu từng bị thương rất nặng, nhìn bên ngoài không khác bình thường là bao nhưng không thể làm việc tỉ mỉ, cũng không nâng nổi vật nặng, xem như đã tàn phế một nửa. Vậy mà lại không đủ tiêu chuẩn để làm giấy chứng nhận khuyết tật nhận trợ cấp xã hội, đáng sợ hơn, cứ đến ngày mưa, nó lại đau nhức như có sâu đục vào kẽ xương, ê ẩm khó chịu. Có xoay kiểu gì, xoa bóp ra sao, chườm lạnh chườm nóng cũng chẳng ăn thua, chỉ có thể để mặc cơn đau lan từ cổ tay lên cả cánh tay.
Cậu thật sự rất ghét trời mưa!
Một dấu chấm than chưa đủ diễn tả cảm xúc của cậu, phải thêm một cái nữa!
“Tối nay tôi không về.” Cậu gõ ngón tay lên cánh cửa kim loại màu bạc trắng, trong buổi trưa quá mức yên ắng, âm thanh rất nhỏ ấy lại trở nên chói tai: "Sáng mai tự nhớ đi bệnh viện tái khám đi.”
Nói xong câu đó, cậu vội mở cửa, cẩn thận bước xuống cầu thang ẩm ướt dọc theo chân tường.
Chiếc xe điện được đặt ở trạm sạc gần đó, cách một con hẻm nhỏ, Lâm Hướng Bắc ham nhanh, không che ô mà chạy thẳng một mạch tới, tóc cũng chỉ hơi ướt. Trong cốp xe có áo mưa, là loại nhựa xanh phổ thông nhất. Cậu nhanh chóng khoác lên, nhìn mưa rơi tí tách không ngừng, trong lòng chỉ thấy vô cùng bực bội.
Ai có kinh nghiệm đều biết đi xe điện vào ngày mưa khổ sở thế nào.
Gió táp mưa xối chẳng thể ngăn quyết tâm đi làm của Lâm Hướng Bắc: Tư bản chẳng quan tâm lý do gì, cứ trễ là trừ lương.
Giáng sinh vừa qua chưa lâu, dọc đường, mấy cửa hàng đầu tư lớn để trang trí mặt tiền vẫn còn giữ lại những món đồ màu mè để tận dụng nốt. Những cây thông Noel đẫm nước, ông già Noel áo đỏ râu trắng, con tuần lộc ngốc nghếch, dải ruy băng đủ màu sắc và đèn ngôi sao nhấp nháy đồng hành cùng Lâm Hướng Bắc.
Cậu rẽ qua một góc, vô tình nhìn thấy một cây thông đã bị vặt trụi gần hết đồ trang trí, không hiểu sao lại thò tay ra khỏi áo mưa, giật lấy một chiếc chuông đồng nhỏ đã bong sơn nhét vào túi. Đến khi cậu tìm được một mái hiên che cho chiếc xe điện, chiếc chuông to vừa một bàn tay buộc dây đỏ ấy đã đổi chủ, được cậu treo lên tay lái.
Lâm Hướng Bắc khẽ gảy nó vài cái, một chút niềm vui thời thơ ấu lâu rồi không thấy chợt ùa về.
Cậu làm nhân viên đỗ xe ở khách sạn cao cấp nổi tiếng Kim Sa tại Thâm Quyến theo ca, từ 5 giờ chiều đến 11 giờ đêm. Nhưng đây không phải công việc duy nhất của cậu.
Đầu tiên, cậu quẹt thẻ, đi qua lối nhân viên vào phòng thay đồ, mặc bộ đồng phục màu xám xanh đồng bộ được phát. Vừa kéo khóa xong, một đồng nghiệp ở bếp sau đã đẩy cửa vào chào: “Đến rồi à, Tiểu Lâm.”
Lâm Hướng Bắc gọi “anh Vương”, cất áo khoác vừa cởi ra, thuận miệng đáp: “Mưa rồi, lạnh thật đấy.”
Cái lạnh ở Thâm Quyến không nằm ở nhiệt độ, mà ở cái ẩm ướt len lỏi khắp nơi. Đi ngoài đường như sống trong một tuýp kem đánh răng bạc hà khổng lồ, gió thổi bọt kem tung tóe, phết lên mặt, lên da, không tránh khỏi thấy lạnh buốt.
Mấy ngày mưa này nhiệt độ giảm mạnh, nhưng khách sạn càng cao cấp, quy định lại càng nghiêm ngặt: dù thế nào nhân viên cũng không được mặc thêm áo khoác bên ngoài đồng phục. Người khổ nhất là các cô lễ tân ở cửa, váy ngắn đồng phục đen, tất mỏng, giày cao gót, đứng ở chỗ gió lùa vài tiếng liền. So với họ, Lâm Hướng Bắc được mặc áo len bên trong đồng phục đã là may mắn lắm rồi.
Kim đồng hồ qua 5 giờ, lượng khách dần đông lên.
Lâm Hướng Bắc khởi động cơ thể tại chỗ, "hăm dọa” bàn tay trái đang âm ỉ đau “cố lên chút đi”, nở một nụ cười tiêu chuẩn rồi mau chóng bước tới chỗ một chiếc xe sang vừa dừng, hơi cúi người giơ tay: “Chào anh, mời đi lối này.”
Thời buổi kinh tế khó khăn, ngay cả việc làm nhân viên đỗ xe cũng cạnh tranh khốc liệt, công việc này không dễ kiếm.
Lâm Hướng Bắc còn nhớ lúc phỏng vấn, tính cả cậu là bốn người, trừ cậu ra ai cũng có kinh nghiệm. Lúc đó cậu không hy vọng gì, vậy mà quản lý lại chọn cậu, khiến mấy người kia tức tối không phục.
Sau này vào làm mới nghe một đồng nghiệp buôn chuyện, bảo đây là quy tắc tuyển dụng ngầm của khách sạn Kim Sa: thích chọn người trông ưa nhìn -- Lâm Hướng Bắc cứ thế mơ mơ màng màng kiếm được bát cơm nhờ vào khuôn mặt.
Cậu làm việc được hơn nửa tháng, chăm chỉ không chút sai sót, nhưng mấy hôm nay vì thức khuya uống rượu, nghỉ ngơi không đủ, cậu hay ngáp vặt. Bởi vậy nên quản lý không hài lòng, gọi riêng cậu ra nói chuyện, yêu cầu cậu phải thể hiện tinh thần tốt nhất với khách.
Lâm Hướng Bắc nào dám cãi, cười trừ xin lỗi, lúc buồn ngủ lại lén véo đùi mình, kết quả chẳng đuổi được cơn buồn ngủ, chỉ làm mắt cay xè rơi mấy giọt nước.
Cậu cầm ô đưa xe khách vào chỗ đỗ xe sâu nhất, mưa xiên xiên làm ướt nửa bên áo, giày tất cũng thấm nước, lạnh run người. Nhưng cậu vẫn cười, nụ cười hơi cứng nhắc, cậu phải cười.
“Tiểu Lâm.” Đồng nghiệp gọi: "Vào lau nước trên người đi, tôi thay cậu một lúc.”
Lâm Hướng Bắc cười cảm ơn, lần này là thật lòng, mắt cong cong lộ chút ngây ngô chất phác, dường như đây mới là con người thật của cậu: "Cảm ơn anh.”
Một chiếc xe chạy tới làm nước bắn tung tóe trên đường. Lâm Hướng Bắc chạy chậm lại, đồng nghiệp vẫy tay: “Đi đi.”
Cậu mới khuất sau góc rẽ.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt trong cơn mưa lất phất, một chàng trai cao gầy chống ô đen bước xuống từ ghế sau xe, đứng thẳng, vòng sang mở cửa cho đồng nghiệp nữ bên kia.
“Hạ Tranh.” Cửa kính ghế lái hạ xuống, Chu Trác thò đầu ra: "Mấy cậu vào trước đi, tôi với A Minh đi tìm chỗ đỗ xe.”
“Được, lát gặp.”
Hạ Tranh cùng vài đồng nghiệp chen dưới hai chiếc ô đi về phía sảnh lớn. Trương Tiểu Mẫn đứng cạnh anh nói: “Chu Trác cũng thật là, tụ tập mà không xem dự báo thời tiết trước, mưa này làm hỏng cả lớp trang điểm của tôi rồi.”
Giọng điệu trách móc, nhưng chỉ là đùa, không có ý oán giận. Mọi người cười phá lên, tiếng cười vô tư xua tan cái ảm đạm của cơn mưa.
Các cô lễ tân đứng ở cửa đặt tay trước bụng, đồng thanh ngọt ngào: “Chào mừng quý khách đến với khách sạn Kim Sa.”
Nhóm thanh niên tinh thần phấn chấn bước qua cửa xoay, nhân viên dẫn đường lập tức tiến tới, cười hỏi: “Chào anh chị, xin hỏi có đặt bàn trước không?”
Hạ Tranh đứng gần, đọc mã đặt bàn đã giữ, vừa dứt lời, từ cửa lớn cách đó một đoạn vang lên giọng nói hơi cao vút: “Không ở đúng vị trí của mình, hấp ta hấp tấp chạy lung tung làm gì?”
Theo tiếng động, anh nhìn ra ngoài qua cánh cửa xoay màu vàng kim, thấy một người trông như quản lý đang mắng nhân viên. Tầm nhìn hạn chế, bóng dáng màu xám xanh bị che khuất phần lớn, không thấy rõ mặt, nhưng dường như có một cảm giác mơ hồ thúc giục anh nhìn kỹ hơn.
Hạ Tranh hơi xoay người, vai bị vỗ một cái. Trương Tiểu Mẫn hỏi: “Nhìn gì thế?”
Bị cắt ngang, anh thấy người quản lý đã nhận ra việc mắng nhân viên trước cửa là bất lịch sự, vội vẫy tay đuổi người đi.
Hạ Tranh thu tầm mắt lại, khẽ cười: “Không có gì, đi thôi.”
Phòng riêng ở tầng năm, phía trong, bàn lớn đủ bảy người, vừa khít nhóm đến hôm nay.
Họ đều làm việc tại văn phòng Luật sư Quân Bình - một trong những nơi hàng đầu cả nước. Hạ Tranh và Chu Trác với doanh thu ấn tượng đã nghiễm nhiên gia nhập vào hàng ngũ đối tác*, Trương Tiểu Mẫn và Thái Bác Minh là luật sư cấp cao, ba người còn lại là trợ lý.
(*) “Đối tác” trong công ty luật là những người tham gia vào hàng ngũ quản lý, nắm cổ phần công ty.
Chu Trác có gia thế, mối quan hệ rộng, thầy của Hạ Tranh lại là cây đại thụ trong ngành, nổi danh “Luật sư số một Đài Bắc”. Một người có lợi thế bẩm sinh, một người được chống lưng bởi nhân vật có quyền uy, cộng thêm năng lực chuyên môn xuất sắc, trong ngành luật sư chênh lệch lớn về nguồn khách và thu nhập, họ thực sự là những ngôi sao đang lên, tài năng trẻ xuất chúng.
Nhân viên mang thực đơn lên, gọi hai món chính, Chu Trác và Thái Bác Minh đỗ xe xong cũng vào phòng.
Phòng bật máy sưởi ấm, Chu Trác phủi nước trên người, ngồi xuống nói: “May mà vừa nãy cậu nhân viên đỗ xe cầm ô đưa bọn tôi đến cửa, không thì ướt hết. Tôi bảo cậu ta lát nữa đưa thêm một đoạn đường.” Anh ấy chỉ thuận miệng nhắc tới: "Mọi người gọi món chưa?”
“Sao mà không đợi anh được chứ?” Trương Tiểu Mẫn hơi nhổm dậy đưa thực đơn cho Chu Trác: “Xem đi.”
Nhưng Hạ Tranh vẫn nghĩ về nhân viên bị mắng lúc nãy, dáng người cao gầy, tay áo đồng phục rộng lộ ra cổ tay trắng mảnh khảnh, có phải nhân viên đỗ xe Chu Trác nhắc đến không?
“Hạ Tranh, Hạ Tranh?”
Bị gọi, anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ: "Tôi không kiêng gì.”
“Ai bảo không?” Thái Bác Minh cười khẩy: "Chẳng anh phải không ăn cay sao?”
Hạ Tranh khựng lại, vì vài chuyện từ rất lâu trước kia, nhiều năm nay anh hầu như không đụng đến đồ cay. Nhưng đã lâu rồi anh không còn nhớ đến người đó nữa, trong dòng chảy thời gian, gương mặt ấy thậm chí đã trở nên hơi mờ nhạt – sao đêm nay lại nhớ tới?
Anh không phản bác, thuận theo nói: “Vậy tôi gọi món cá hấp lá sen.”
Bất chợt, một tia chớp tím trắng xé ngang trời, tiếp theo là tiếng sấm rền vang, khiến cả nhóm đang cười đùa giật mình.
Trương Tiểu Mẫn lại trêu Chu Trác không xem dự báo thời tiết, mấy hôm trước bọn họ đã hẹn tan làm cùng đến đây, ai ngờ đến chiều trời lại trở nên âm u.
Chu Trác cười, nâng chén trà thay rượu: “Luật sư Trương, tôi nhận tội, tự phạt một ly.”
“Đây!” Trương Tiểu Mẫn vỗ tay: "Có đầy đủ nhân chứng, anh đừng hòng chối!”
Ngoài trời mưa gió không ngớt, trong phòng bắt đầu mở tiệc sôi nổi, một khung cửa sổ chia đôi hai thế giới nóng lạnh.
Lâm Hướng Bắc vẫn đứng dưới ô run rẩy, ngẩng đầu nhìn tòa nhà lộng lẫy ánh vàng và đèn hoa rực rỡ, lòng chỉ nhớ đến chiếc chuông nhỏ tròn trịa treo trên tay lái, đó là chiến lợi phẩm hôm nay của cậu.