Lâm Hướng Bắc cảm thấy bản thân có một năng lực rất xấu, đó là làm rối tung mọi chuyện.
Khi cậu lấy hết can đảm để đề nghị nghỉ việc với quản lý, gương mặt người đàn ông nghẹn lại như miếng gan lợn đen để cả tuần, cắt ra có thể bày đầy một đĩa.
Lúc đó đã gần đến giờ tan ca, cửa ra vào không còn nhiều khách, quản lý mắng cậu một trận té tát ngay trước mặt mọi người: "Tiểu Lâm, lúc đầu chính cậu nói rất cần công việc này, dù cậu không có kinh nghiệm chúng tôi vẫn phá lệ nhận cậu vào, giờ mới được mấy ngày mà đã muốn nghỉ, còn trẻ tuổi sao lại không có chữ tín thế hả?"
Cô tiếp tân cũng nhìn cậu với ánh mắt đồng cảm.
Lâm Hướng Bắc tự biết mình đuối lý, cúi đầu không cãi lại, đợi người đàn ông mắng đến khô cả họng phải uống nước để làm thấm giọng, cậu mới chen vào nói: "Tôi làm được hai mươi mốt ngày, nhưng chỉ xin nửa tháng lương thôi."
Quản lý trừng mắt: "Cậu vi phạm hợp đồng trước, còn dám đòi lương à?"
Lâm Hướng Bắc nghẹn lời, khẽ phản bác: "Cũng không thể để tôi làm việc không công chứ."
Khách dùng bữa xong lục tục đi ra sảnh lớn, quản lý bực bội vẫy tay: "Khách sắp ra rồi, muốn đi thì đi đi, đừng đứng đây cản trở."
"Vậy tiền lương của tôi..."
Người này đúng là trong mắt chỉ biết đến tiền, vì chưa tới hai nghìn tệ mà mặt dày thế này!
"Tôi sẽ làm việc với phòng tài vụ công ty, về đợi thông báo đi."
Lâm Hướng Bắc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cảm kích cúi người xuống: "Cảm ơn quản lý."
Việc tối nay gặp Hà Tranh là điều nằm ngoài dự đoán, nhìn thấy anh khiến cậu có một cảm giác hoảng hốt, như thể đang ngủ gục trên bàn giữa buổi trưa nắng chói chang, tỉnh dậy trời đã xám xịt đầy mưa, đầu óc rối như tơ vò, mơ màng không phân biệt được thời gian đến nỗi thấy xe khách đến mà quên cả tiến lên tiếp đón.
Việc xin nghỉ là quyết định bốc đồng, lý do rất đơn giản, chỉ là vì một chút lòng tự trọng đáng thương, ít nhất cậu cũng không muốn để Hà Tranh đến Kim Sa dùng bữa lại thấy cậu trong tình cảnh sa sút thế này. Vui thì cũng có vui, niềm vui ấy nhỏ nhoi mà mãnh liệt, giống như một giọt nước lạnh nhỏ vào chảo dầu đang sôi, rất nhanh đã bị áp lực cuộc sống lấn át. Lúc này Lâm Hướng Bắc không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi hoài niệm quá khứ, cậu đang vội vàng đến nơi làm việc tiếp theo.
May là trời đã tạnh mưa, cậu vơ vội chiếc áo mưa chưa khô, cuộn tròn nhét vào chiếc cốp dưới yên xe, chân dài vòng qua chống xuống đất, dùng ngón tay khẽ gảy chiếc chuông đồng vàng đã bong tróc sơn, chính cậu đã cứu cái vật nhỏ này khỏi số phận bị ném vào thùng rác, như thể giữa cậu và nó – hai kẻ cùng bám rễ trong vũng bùn – có một mối duyên kỳ lạ, sống nương tựa vào nhau.
Muselbar tọa lạc ở khu thương mại đắc địa của thành phố Thâm Quyến, mở cửa suốt đêm.
Lâm Hướng Bắc là một trong những nhân viên pha chế ở đây, cậu chăm chỉ hơn ai hết, gần như không có ngày nghỉ, hôm nào cũng đến chấm công vào đúng mười hai giờ đêm, nhưng đêm nay vì phải xử lý chuyện nghỉ việc nên đến muộn hơn một chút.
Vừa cởi bộ đồng phục của nhân viên đỗ xe ra đã lại thay sang áo sơ mi trắng ghi lê đen đồng phục, cánh cửa phòng thay đồ không thể ngăn được tiếng nhạc chát chúa từ sàn nhảy, cậu hơi mệt, chỉ cho phép mình năm phút rảnh rỗi để thở, rồi lại mở tấm cửa kim loại ra, trước mặt đụng phải một nhân viên tiếp khách ăn mặc mỏng manh đang say bí tỉ.
Lâm Hướng Bắc đỡ đối phương một cái.
Nhân viên tiếp khách của Muselbar có cả nam lẫn nữ, tính phí theo giờ, các hoạt động vui chơi trong vùng xám* rất linh hoạt, cộng thêm hoa hồng từ rượu bán ra, những người dám lăn xả thường kiếm được kha khá, nhưng nếu không phải thiếu tiền đến cùng cực, Lâm Hướng Bắc sẽ không chọn công việc này, chưa nói đến việc ngày đêm đảo lộn làm hỏng cơ thể mà khi gặp phải quấy rối còn phải nhịn nhục cười đùa.
(*) Nơi nằm giữa vùng sáng và vùng tối, không kinh doanh theo cách không hoàn toàn hợp pháp hay minh bạch theo chuẩn mực thông thường, nhưng cũng không vi phạm pháp luật rõ ràng, có thể lách luật.
Ông chủ là con nhà giàu đời thứ ba ở Thâm Quyến, họ Diêu tên Phong Lượng, ngại cái tên quê mùa, mọi người đều gọi anh ta là Colin.
Lâm Hướng Bắc lướt thấy thông tin tuyển dụng trên mạng xã hội, nhắm mắt bấm bụng đến phỏng vấn, Colin vừa gặp cậu đã thân thiết choàng vai, ngay đêm đó bèn bảo nhân viên dẫn cậu làm quen với môi trường.
Lâm Hướng Bắc mới đến hoàn toàn không quen với không gian ồn ào náo nhiệt, học cách cúi người châm thuốc, thêm đá cho khách, bị sờ tay, lông tơ trên người dựng đứng như mèo, cứng đờ không biết phản ứng ra sao, trong đầu chỉ có mỗi câu “cậu làm không nổi việc này”. Nhưng chưa kịp tìm Colin nói rõ, vị khách đã sờ tay cậu kia lại tính doanh thu bán một chai rượu ngoại trị giá một nghìn rưỡi vào phần của cậu -- Lâm Hướng Bắc có thể được hưởng một trăm rưỡi tiền hoa hồng!
Mười năm qua, Lâm Hướng Bắc không có bằng tốt nghiệp cấp ba lại có tiền án, đã từng làm rất nhiều việc.
Từ lúc rời khỏi quê hương, cậu chưa từng nói với bất kỳ ai chuyện ngồi tù, bản thân cũng không muốn nhớ lại.
Sau khi ra tù cậu đến Quảng Châu - nơi được gọi là thánh địa của dân đi làm, tìm một nhà máy bao ăn ở, tiếc là lúc đó tay trái cậu gần như không thể dùng được, không theo kịp tiến độ dây chuyền, chỉ mấy ngày sau quản lý đã kết toán lương rồi đuổi cậu đi.
Sáu năm ở Quảng Châu, Lâm Hướng Bắc từng làm phục vụ, phát tờ rơi, giao đồ ăn, làm bảo vệ, còn bày cả quầy hàng rong, đều là những việc vất vả chỉ đủ sống qua ngày, trừ đi tiền nhà và chi phí sinh hoạt hàng ngày thì không còn bao nhiêu.
Ba năm trước ngồi xe khách đến Thâm Quyến, trước sau cũng chỉ quanh quẩn mấy công việc ấy.
Lúc đó kinh tế livestream thịnh hành, trên mạng rầm rộ lan truyền rằng đó là một trong những cơ hội để vượt giai cấp cho người bình thường, Lâm Hướng Bắc có chút nhan sắc cũng học theo người ta đăng ảnh selfie lên mạng để mở livestream, kỹ thuật chụp ảnh của cậu tệ đến mức không thể cứu vãn, ảnh còn không bằng một nửa người thật, livestream co ro trong căn phòng thuê nhỏ, cậu đối diện với ống kính cảm thấy ngứa ngày khó chịu như bị kim châm, nhìn chằm chằm vào những bình luận lác đác lướt qua ngượng ngùng nói lời chào.
Trong phiên livestream đầu tiên, số người xem trực tiếp chưa bao giờ vượt quá hai chữ số, hai tiếng kiếm được mười ba tệ tám hào.
Tiền không kiếm được, hộp thư lại nhận được một đống tin nhắn riêng kỳ quặc.
"Bay khắp cả nước được không? Giá cụ thể thế nào?"
“Trai đẹp cùng thành phố, hẹn không?”
"Anh đẹp trai quá, muốn liếm chân anh."
"Em bao nhiêu tuổi rồi, có bán đồ dùng rồi không?"
Vào trang cá nhân toàn là đàn ông, Lâm Hướng Bắc tức đến bốc khói, trả lời chỉ có mấy từ "Cút đi, đồ điên, chết đi", cảm thấy vẫn chưa hả giận, lại sao chép thêm một đống văn bản chửi người trên mạng gửi qua từng cái một.
Vì chửi tục, tài khoản của cậu bị báo cáo ác ý, bị khóa vĩnh viễn, mà quà tặng không đạt tới mức tiền có thể rút, hai tiếng làm không công còn bị quấy rối vô số lần, từ đó Lâm Hướng Bắc dập tắt ý định làm giàu qua mạng, chân thành dựa vào sức lao động nuôi sống bản thân.
Cho đến một năm trước, cha của Lâm Hướng Bắc - Lâm Học Khôn được chẩn đoán bị suy thận giai đoạn cuối.
Lâm Hướng Bắc không có chút tiền tích lũy nào, lập tức bị đè bẹp.
Mối quan hệ của cậu với Lâm Học Khôn rất bình thường, cậu đi qua lại giữa Quảng Châu và Thâm Quyến để làm việc, thỉnh thoảng gửi tiền cho Lâm Học Khôn cũng xa quê làm công ở nơi khác, cha con một năm không gặp quá hai lần, nếu không phải Lâm Học Khôn ngất ở chỗ làm được đưa đến bệnh viện, bệnh viện dùng điện thoại của Lâm Học Khôn gọi cho cậu, cậu sẽ không biết tình trạng bệnh của Lâm Học Khôn đã nguy kịch đến vậy.
Không thay thận thì chỉ còn nước chờ chết.
Lâm Hướng Bắc đón Lâm Học Khôn đến Thâm Quyến, hai cha con đối mặt với chi phí y tế cao ngất bó tay không biết làm sao, Lâm Học Khôn lau nước mắt già nua nói muốn từ bỏ điều trị.
Lâm Hướng Bắc nghiến răng nói dù thế nào cũng phải giữ mạng cho Lâm Học Khôn, nói thì dễ làm mới khó, những ngày gom tiền đó đi đến đâu trời cũng xám xịt, ánh nắng chiếu xuống mà không cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Cậu vay tiền khắp các bạn bè đồng nghiệp quen biết, lại vét hết những khoản vay trên mạng có thể vay được để Lâm Học Khôn làm lọc máu, nhưng vẫn không đủ, thiếu nguyên một trăm tám mươi nghìn, đây mới chỉ là tiền phẫu thuật, chi phí sau đó là một cái hố không đáy.
Tìm đâu ra số tiền này đây?
Trải qua hơn nửa năm khổ sở, cuối cùng cũng đợi được nguồn thận, Lâm Hướng Bắc hết đường xoay xở đành phải vay nặng lãi.
Người cho vay có biệt danh là anh Đại Phi, chiều nay vừa nhắn tin nhắc Lâm Hướng Bắc trả tiền, đến giờ Lâm Hướng Bắc vẫn chưa trả lời.
Ba tháng qua, Lâm Hướng Bắc vay chỗ này đắp chỗ kia, tiền trả chẳng được bao nhiêu, lãi thì ngày càng chồng chất, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cậu cũng bị anh Đại Phi đánh gãy nốt cái tay còn lại.
Vì vậy dù không quen với bầu không khí ở Muselbar, Lâm Hướng Bắc vẫn chọn ở lại, dùng gần hết hai mươi ba nghìn tiền lương tháng trước để trả nợ.
Colin từng khuyên cậu, với điều kiện của cậu nếu chịu chơi với khách một chút, thu nhập sẽ tăng gấp bội.
Chơi cái gì thì không cần nói cũng hiểu -- gần đó có khách sạn, thường xuyên thấy khách trong quán dẫn nhân viên tiếp khách ra vào.
Một khi đã kiếm được tiền nhanh thì rất khó quay lại được con đường đúng đắn, trong cái chảo nhuộm lớn này, Lâm Hướng Bắc cũng không biết mình có thể kiên trì giữ vững ranh giới đến khi nào, từ lúc đầu bị sờ tay đã muốn bỏ chạy đến giờ có thể ép bản thân thích ứng với việc bị khách trêu chọc, cậu chỉ mất hai tuần.
Khói thuốc phả vào mặt, cậu nhíu mày ho sặc sụa, bị kéo vào bàn uống rượu cũng chỉ giãy giụa một chút tượng trưng.
"Sao hôm nay đến muộn thế?" Khách quen Hoàng Kính Nam một tay đặt lên vai cậu, một tay cầm ly thủy tinh đầy rượu: "Uống hết ly này đi, chai này tính cho cậu."
Thời buổi này đồng tính không phải chuyện gì hiếm thấy, cả Muselbar đều biết Hoàng Kính Nam theo đuổi Lâm Hướng Bắc rất lâu rồi, phần lớn tiền hoa hồng rượu của Lâm Hướng Bắc đều đến từ gã, là khách hàng không thể đắc tội.
Lâm Hướng Bắc đã uống thuốc giải rượu trước, không nói gì, nhận ly rượu ngửa đầu uống cạn.
Hoàng Kính Nam vui vẻ cười lớn, tay từ vai chuyển xuống ôm eo: "Thích nhất kiểu không õng ẹo này của cậu."
Rượu là rượu mạnh, cảm giác bỏng rát nhanh chóng lan từ cổ họng xuống dạ dày, Lâm Hướng Bắc uống vội, lập tức ho khan, Hoàng Kính Nam nhân cơ hội áp sát bên tai cậu, thổi một hơi: "Gọi cho cậu bao nhiêu rượu rồi, bao giờ mới cho tôi chút mặt mũi ra ngoài ăn bữa cơm?”
Lâm Hướng Bắc giả vờ không nghe thấy, gượng cười nói: "Anh Hoàng, tôi đi làm việc trước."
Hoàng Kính Nam mất hứng, rõ ràng rất không hài lòng với việc Lâm Hướng Bắc từ chối hết lần này đến lần khác, mặt xị xuống, nói Lâm Hướng Bắc không hoảng là nói dối, nhưng cũng đành giả vờ như không nhận ra, đứng dậy nhanh chóng đi vòng ra khỏi bàn.
Một đêm đáng sợ nhưng không xảy ra chuyện gì quá đáng, bốn giờ sáng Muselbar vẫn náo nhiệt như cũ.
Ở trong bầu không khí vẩn đục suốt một thời gian dài, Lâm Hướng Bắc tranh thủ lúc rảnh ra cửa sau hóng gió.
Áp lực quá lớn, cậu nhiễm thói quen hút thuốc, một bao thuốc giá rẻ hơn mười tệ, cạch một tiếng bật lửa bùng lên, vừa châm thuốc, phía sau vang lên một tiếng quát lớn: "Lâm Hướng Bắc."
Bị đòi nợ đòi nhiều, chỉ nghe thấy giọng nói này cậu đã bản năng sợ hãi muốn chạy, nhưng bọn họ đã nắm rõ nơi làm việc và chỗ ở của cậu, cậu có thể chạy đi đâu được?
Lâm Hướng Bắc đứng cứng người tại chỗ, điếu thuốc kẹp trong kẽ tay, quay đầu lại: "Anh Đại Phi."
Người đàn ông hơi mập dẫn theo hai tên tay chân ép sát về phía cậu: "Mày giỏi lắm, tin nhắn không trả lời, điện thoại cũng không nghe, tao đành phải đến tìm mày, sao, không muốn trả tiền à?"
Tên tay chân đá một cú vào bụng Lâm Hướng Bắc, lưng cậu đau đớn đập vào tường, cong người ôm bụng ngẩng đầu khó nhọc nói: "Cho tôi thêm vài ngày nữa, đợi cuối tháng lương phát xuống..."
Điếu thuốc trong tay bị giật lấy, đầu thuốc lập lòe đổi hướng dí vào vai Lâm Hướng Bắc, giọng cậu ngưng bặt, thay bằng tiếng kêu đau đớn, mùi khét lan tỏa quanh chóp mũi.
Lâm Hướng Bắc đánh nhau rất giỏi, nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước kia, tình trạng cơ thể hiện tại của cậu không đủ để giúp cậu thoát khỏi vòng vây, cậu né một cái, tay trái tay phải đều bị giữ chặt, anh Đại Phi ném điếu thuốc đã tắt xuống rãnh nước, chọc tay vào thái dương cậu: "Đừng nói nhảm, có bao nhiêu trả bấy nhiêu."
Lâm Hướng Bắc đưa điện thoại cho họ lướt lên lướt xuống kiểm tra, nói hết nước hết cái mới khiến họ tin cậu thật sự không có tiền.
Anh Đại Phi gãi đầu như bắt rận: "Thế này đi, cuối tháng cũng được, thêm ba nghìn."
Cho vay nặng lãi chẳng theo quy tắc gì, đòi nợ cũng không từ thủ đoạn nào, Lâm Hướng Bắc nóng lòng muốn thoát thân đành phải đồng ý.
Cậu nhìn người đàn ông nghênh ngang rời đi, dựa vào tường thở hổn hển để xoa dịu cảm giác đau nhói ở vai và bụng, hoàn toàn không thở nổi nữa.
Cũng không phải cố ý để cuộc sống thành ra thế này.
Giọng nói trong trẻo, đầy giận dữ của thiếu niên vẫn văng vẳng bên tai.
"Lâm Hướng Bắc, em đừng hối hận."
Không có mưa, nhưng trước mắt Lâm Hướng Bắc lại trở nên ướt đẫm.
--
Lời tác giả:
Gửi Tiểu Bắc:
Đứa trẻ yêu quý, hôm nay có khóc không?