Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, ăn uống no nê.

Chu Trác giành trả tiền: "Mọi người phải đội mưa đến đây một chuyến, tôi thật sự thấy áy náy, đừng ai tranh với tôi nhé, bữa này bắt buộc phải để tôi mời.”

Anh ấy là người lớn tuổi nhất trong nhóm, cũng là đàn anh đã vào nghề lâu nhất, có thâm niên dày dặn nhất, mọi người cùng làm việc với nhau, ngày thường gặp phải những vụ án hóc búa cũng đã giúp đỡ lẫn nhau không ít lần. Lần tụ họp này ban đầu là để liên hoan thưởng cho một năm vất vả, nên sau vài câu từ chối qua lại, mọi người cũng để anh ấy hớn hở đi thanh toán.

“Mưa vẫn chưa tạnh nhỉ.” Thái Bác Minh nói: "Lát nữa chúng tôi lấy xe xong mọi người hẵng ra đầu đường, kẻo bị ướt.”

Chỉ có hai chiếc ô, vẫn là đội hình cũ, Hạ Tranh và Trương Tiểu Mẫn chung một cái, ba trợ lý còn lại chung một cái.

Ra đến ngoài cổng, bị cơn gió lạnh buốt thổi qua, Hạ Tranh không khỏi cảm thấy một luồng khí lạnh tràn vào cơ thể.

Chu Trác đang nhìn quanh tìm nhân viên đỗ xe: "Người đâu mất rồi?”

Lâm Hướng Bắc vừa giúp một vị khách nam có kỹ năng lái xe dở tệ đỗ xe xong, liếc mắt sang thấy có vẻ như khách ở cửa đang vẫy tay với mình, cậu vội vàng mở cửa xe xuống, không kịp cầm ô, đành phải lấy tay che đầu. Những giọt mưa tí tách như những con tôm tươi không kiểm soát được nhảy vào cổ áo sau của cậu, lạnh đến mức cả tấm lưng cậu căng cứng, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nhiệt tình tiễn khách: "Chúc quý khách đi đường bình an, hoan nghênh lần sau quay lại.”

Cậu đợi xe khởi động rồi mới luống cuống chạy về, một chân dẫm phải vũng nước đọng, nửa ống quần loang lổ vết nước.

Chu Trác gọi cậu: "Chúng tôi muốn lấy xe, che ô cho chúng tôi với.”

Lâm Hướng Bắc cất giọng: "Chờ một chút.”

Tiếng nói này thực ra không quá to, nhưng Hạ Tranh đang trò chuyện với trợ lý lại nghe rõ mồn một, theo bản năng ngước mắt nhìn theo tiếng gọi.

Lâm Hướng Bắc cầm lấy chiếc ô dựa vào tường, "soạt” một tiếng mở ra, trong chớp mắt, những giọt nước long lanh còn đọng trên mặt ô bắn tung ra không khí xung quanh, nhìn hoa cả mắt.

Cậu nâng ô cao hơn một chút, như thường lệ nở nụ cười tiêu chuẩn với khách đang chờ qua làn mưa bay, nhưng chưa kịp bước đi, cậu đã nhìn thấy một bóng người cao ráo hơn hẳn, theo đôi chân dài trong chiếc quần tây chất liệu cao cấp nhìn lên, là một gương mặt nổi bật giữa đám đông. Chỉ thoáng nhìn một cái, những khuôn mặt khác xung quanh lập tức mờ đi như được phủ một lớp mosaic.

Không có tia chớp, nhưng hai chữ “Hạ Tranh” chìm sâu trong vòng xoáy ký ức lại như tiếng sấm rền nổ vang trong đầu cậu.

Mọi chuyện xảy ra luôn bất ngờ không thể nào lường trước được, cuộc gặp lại giữa hai người xa cách nhiều năm cũng thường rơi vào những thời điểm và địa điểm chẳng ai ngờ tới, khiến người ta không kịp trở tay.

Lâm Hướng Bắc đứng chết lặng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất bản thân mình.

Mãi đến khi cậu nhận ra, sau khoảnh khắc dừng lại ngắn ngủi, ánh mắt của chàng thanh niên đã quay về phía đồng nghiệp, cậu mới như tỉnh khỏi giấc mộng.

Tay trái cậu đau nhói dữ dội hơn, không biết vì tâm trạng gì, cậu lén lút giấu tay vào trong ống tay áo, giấu sâu nhất có thể.

Chu Trác vẫy tay với nhân viên đỗ xe: "Này, bên này.”

Giọng nói của người lạ cắt ngang sự ngẩn ngơ của Lâm Hướng Bắc, cậu hít mạnh một hơi khí lạnh thật sâu vào phổi, cố tỏ ra bình tĩnh bước tới.

Mười năm trôi qua, ngoại hình và thân phận của cả hai đều đã thay đổi hoàn toàn, cậu nhận ra được Hạ Tranh là vì cậu tinh mắt, nhưng không có nghĩa là Hạ Tranh vẫn còn nhớ cậu - có quên cậu cũng là điều đương nhiên.

Họ vốn không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Lâm Hướng Bắc bước lên phía trước, cúi đầu che nửa khuôn mặt: "Thưa anh, mời anh.”

Trương Tiểu Mẫn và trợ lý đang bàn về vụ án gần đây, định hỏi ý kiến Hạ Tranh, nhưng lại thấy sắc mặt anh rất nghiêm trọng, như đang giận dữ.

Lâm Hướng Bắc rõ ràng đã đối diện với anh, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc sững sờ, quên cả bước đi, khó khăn lắm mới đứng cách anh chưa đến hai mét, nhưng lại giả vờ không quen biết, thậm chí không thèm liếc mắt lấy một cái. Hạ Tranh không giận sao được?

Dù đã nhiều năm không gặp, nói thế nào đi nữa, họ cũng từng có quan hệ thân mật trên giường.

Lâm Hướng Bắc đã cầm ô che cho Chu Trác và Thái Bác Minh đi được một đoạn ngắn, Hạ Tranh đột nhiên cầm ô đuổi theo chặn họ lại.

“Có chuyện gì vậy?” Chu Trác hỏi.

Hạ Tranh không đáp, mỉm cười nhạt nhìn vào khuôn mặt của Lâm Hướng Bắc trong bộ đồng phục màu xám xanh của nhân viên đỗ xe, nụ cười của anh mang chút ác ý hiếm thấy, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng như vừa phát hiện ra một lục địa mới, đầy vẻ ngạc nhiên: "Thật sự là cậu.”

Hạ Tranh đã nhận ra cậu!

Câu nói này bật ra trong lòng Lâm Hướng Bắc, đôi mắt hơi mở to của cậu chạm phải ánh mắt Hạ Tranh, trong một thoáng, cậu vội cúi xuống trước. Nhưng dù sao cậu cũng không còn là cậu thiếu niên ngây ngô mười bảy tuổi nữa, vừa giấu tay trái ra sau lưng, vừa thu xếp lại nỗi hoảng loạn, cậu nhẹ nhàng thốt lên một tiếng “ừ” đơn điệu. Lời tiếp theo nói ra đã trôi chảy hơn nhiều, dù chỉ là ba tiếng đơn giản: "Thật trùng hợp.”

Thái Bác Minh hỏi: “Hai người quen nhau à?”

“Bạn cùng lớp cấp ba.” Hạ Tranh đặt hai người vào vị trí thích hợp, anh nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Lâm Hướng Bắc, tiếp theo lại hỏi: "Nhiều năm không gặp, sống tốt không?”

Rõ ràng là Lâm Hướng Bắc trong bộ đồng phục màu xám xanh không có vẻ gì là sống tốt, ít nhất thì so với đám người mặc vest trước mặt, một bữa ăn tốn bằng cả tháng làm nhân viên đỗ xe của cậu, thì đúng là quá thảm hại.

Cậu nghe ra ý gây khó dễ thấp thoáng trong lời nói của Hạ Tranh, đang hơi cúi đầu bèn ngẩng lên, mím môi, bày ra tư thế vừa như tự vệ nhưng lại rất bướng bỉnh, hỏi ngược lại: “Cũng ổn, còn anh?”

Cuộc trò chuyện như thể không có ai bên cạnh của hai người khiến Chu Trác đang bị ướt vai không vui: "Hay là đổi ô khác đi, chúng tôi đi lấy xe, các cậu cứ nói chuyện tiếp nhé?”

Lâm Hướng Bắc vội vàng nói: “Không cần, không cần, tôi dẫn đường ngay đây.” Rồi liếc Hạ Tranh một cái rất tùy ý, như muốn nhanh chóng kết thúc màn chào hỏi này: "Tôi đang làm việc, không nói nữa.”

Hạ Tranh tránh sang một bên nhường đường, lặng lẽ nhìn Lâm Hướng Bắc khiêm nhường che ô cho Chu Trác và Thái Bác Minh, để đảm bảo khách đứng dưới ô nhiều nhất có thể, cậu đi chậm nửa bước, để nửa thân mình phơi ra trong làn mưa bụi.

Khoảng cách không xa không gần, đủ để Hạ Tranh thu hết từng cử chỉ của Lâm Hướng Bắc vào tầm mắt.

Những hạt mưa xô nhau hắt chéo chẳng mấy chốc đã làm cậu ướt sũng, vẫn là khuôn mặt trong ký ức, Hạ Tranh tưởng mình đã quên, ít nhất thì anh không nên nhớ rõ đến thế, nhưng sự thật là, kỳ lạ thay, sau hơn ba nghìn ngày đêm, Lâm Hướng Bắc lại xuất hiện trước mặt anh lần nữa, chỉ với một dáng hình mơ hồ đã có thể khuấy động cảm xúc trong anh.

Nếu đêm nay không mưa, sau khi tụ họp ăn tối xong Hạ Tranh sẽ đứng ở ngã tư chờ đồng nghiệp lấy xe như mọi khi, Lâm Hướng Bắc không có cơ hội đến che ô, họ sẽ không gặp nhau. Dĩ nhiên, cũng có thể là anh lái xe, trực tiếp gặp Lâm Hướng Bắc, ai mà biết được, mọi thứ đều có quá nhiều khả năng -- trên tòa án, sự mơ hồ có thể gây nguy hiểm chết người.

Lâm Hướng Bắc không hoàn toàn không thay đổi, vẫn là khuôn mặt đó, nhưng đôi mắt đã không còn sáng trong như xưa, sắc mặt không tốt lắm, trên mặt có một vẻ trắng bệch bệnh tật. Cái khí chất thiếu niên mê hoặc ngày nào gần như đã không còn nữa, trong những năm tháng không có nhau, dường như cậu đã buộc phải lớn lên một cách gượng ép, có một cảm giác không chân thực rất mơ hồ.

Thời thiếu niên, Lâm Hướng Bắc bị một đám người cầm gậy chặn đánh trong ngõ hẹp cũng không mở miệng xin tha một câu, sống lưng luôn thẳng tắp, mang theo dũng khí không biết sợ. Nhưng giờ phút này, Hạ Tranh nhìn cậu chăm chú, vô cùng chắc chắn rằng những năm tháng tàn nhẫn đã vô tình mài mòn đi khí phách của Lâm Hướng Bắc, khiến cậu thiếu niên không sợ trời không sợ đất ngày nào cũng đã học được cách cúi mình khom lưng của thế giới người lớn.

Lâm Hướng Bắc từng hùng hồn tuyên bố phải trở nên xuất chúng, chắc chắn sẽ có tương lai xán lạn hơn Hạ Tranh chỉ biết cắm đầu vào học, giờ đây đã bị hiện thực đánh bại.

Nhưng Hạ Tranh không hề cảm thấy vui sướng chút nào vì điều đó.

Chu Trác và Thái Bác Minh đã lấy được xe, Hạ Tranh đưa Trương Tiểu Mẫn lên ghế sau, đóng cửa xe rồi nói: “Chờ tôi vài phút.”

Anh bước nhanh về phía Lâm Hướng Bắc, đứng yên, buông ra một câu không đầu không đuôi: "Trước đây tôi đến Kim Sa không thấy cậu.”

Hạ Tranh có vẻ hơi hung hăng, như thể đang trách móc Lâm Hướng Bắc tại sao không nói cho anh biết chuyện này.

Lâm Hướng Bắc cảm thấy hơi hoang mang vì thái độ của anh, nhưng vẫn trả lời thành thật: "À, tôi mới vào làm chưa lâu.”

Ánh mắt Hạ Tranh bị những vệt nước sẫm màu lớn trên bộ đồng phục thu hút, định mở miệng nhắc Lâm Hướng Bắc thay bộ đồ khô, nhưng lại ngại tỏ ra quan tâm quá mức. Anh cảm thấy việc cố tình đến hỏi câu này thật không cần thiết, dù sao cũng chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ, có lẽ sẽ không gặp lại nữa. Anh lấy lại bình tĩnh: "Không có gì, tạm biệt.”

Lâm Hướng Bắc đợi anh xoay người bước đi vài bước mới nói với theo bóng lưng anh: "Tạm biệt.”

Bước chân Hạ Tranh khẽ khựng lại một chút, giọng điệu gần như thờ ơ của Lâm Hướng Bắc khiến anh cảm thấy như thể chỉ có mình anh để tâm đến cuộc gặp gỡ này, anh đi nhanh hơn, mặt không cảm xúc mở cửa ngồi vào ghế sau xe.

Không khí quá nặng nề, Chu Trác và Trương Tiểu Mẫn trao đổi ánh mắt qua gương chiếu hậu trong xe, để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, Chu Trác trêu đùa: “Sao vậy, người đó có thù với cậu à?”

Nói là thù thì không hẳn, nhưng đã từng yêu, từng hận, mà đến hôm nay vẫn còn hận.

Chuyện cũ không thể kể với người ngoài, Hạ Tranh thu lại cảm xúc bộc phát, cười cười: "Hồi nhỏ có chút mâu thuẫn, nhưng đều đã qua rồi.”

Với người ngoài, giọng điệu này nghe có vẻ rất thoải mái, đã là bạn bè thì kẻ thù của bạn cũng là kẻ thù của mình, Chu Trác đương nhiên đứng về phía Hạ Tranh, vừa đánh tay lái vừa nói: “Vậy thì không sao, đừng chấp nhặt với loại người đó.”

Hạ Tranh mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Đêm mưa kẹt xe, trên quốc lộ xe cộ chen chúc dày đặc, một hồi lâu cũng không thoát ra được.

Nhà Trương Tiểu Mẫn gần nhất, đưa cô ấy về trước, nhà Hạ Tranh và Chu Trác ở cùng hướng, đến một tiếng sau giày của Hạ Tranh mới chạm đất.

Anh chào tạm biệt đồng nghiệp, lặng lẽ cầm ô quẹt thẻ vào khu chung cư, đôi giày đã ướt nước mưa, đến dưới tòa nhà, bước chân anh đột nhiên đổi hướng, đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.

Dù chỉ là bạn học cấp ba bình thường, gặp nhau thì cũng nên để lại cách liên lạc chứ?

Sao Lâm Hướng Bắc không xin số điện thoại của anh, vội vàng muốn cắt đứt với anh thêm lần nữa vậy sao?

Hạ Tranh cảm thấy trong lòng mình bị một thứ không thể diễn tả lấp đầy, như miếng bọt biển ngấm no nước, chiếm trọn lồng ngực. Anh phải xóa bỏ cảm giác bất thường này, thứ có thể ảnh hưởng đến công việc sắp tới của anh. Anh lấy xe, lái lên quốc lộ hướng về khách sạn Kim Sa.

Mưa rơi tí tách như những sợi dây đứt đoạn đập vào kính chắn gió, cần gạt nước đung đưa qua lại phát ra tiếng kêu cọt kẹt khi ma sát, con đường phủ đầy sương mù trắng xóa, ẩm ướt khó đi.

Kẹt xe hơn nửa tiếng, cơn mưa phiền phức mới dần tạnh.

Hạ Tranh đỗ xe bên đường, chờ Lâm Hướng Bắc đến phục vụ mình, nhưng người đến lại là một gương mặt xa lạ. Anh nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng màu xám xanh đâu.

Người đàn ông nhìn anh đầy nghi hoặc, lúc này anh mới hỏi: “Nhân viên đỗ xe vừa nãy đâu rồi?”

“Ý anh là Tiểu Lâm à?”

Hạ Tranh gật đầu: "Tôi là bạn cậu ấy.”

“Vậy anh phải hỏi cậu ta xem, đang yên đang lành tự nhiên đòi nghỉ việc là sao, làm mọi người khó xử…”

Nghỉ việc? Để tránh anh sao?

Hạ Tranh khựng lại, hạ mắt khẽ bật ra một tiếng cười rất nhẹ.

Hẳn nào nói “tạm biệt” với anh, hóa ra đã chuẩn bị tinh thần không gặp lại. Cần gì chứ.

--

Lời tác giả:

Luật sư Hạ: Tìm kiếm mãi mà không thấy tung tích của “vợ” đâu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play