Không để tôi kịp nói gì, anh quay người đi 1 mạch, tôi hụt hẫng, anh còn chưa để nhân viên đô size ngón tay, thế là tôi chọn bừa lấy 1 cặp nhẫn. Tôi ngồi đợi anh như đã nói ở trong cửa hàng, 1 tiếng, 2 tiếng... chẳng thấy anh!
Mân mê hộp nhẫn trong tay, tôi gọi điện cho anh nhưng cũng không gọi được tôi lại nhắn tin:
" em chọn xong rồi, anh xong việc chưa"
Tin nhắn gửi đi không 1 lời hồi đáp, hôm nay tôi còn có hẹn đi khám thai nữa, anh ở đâu ? Tôi không biết!
Tôi lại đợi, 3 tiếng đồng hồ trôi qua, sắp muộn rồi, không chịu đươc nữa tôi lại nhắn:
" em đến viện trước, lát anh qua đón em nhé!"
Thế là tôi tự mình bắt xe đi khám 1 mình mà không có anh. Khám thai, bác sĩ nói em bé bị suy dinh dưỡng, cần phải bồi bổ nhiều, tôi gầy, ảnh hưởng đến con, tôi lo lắm, tôi lại nhắn tin cho anh biết tình hình của con bảo anh đến đón mình, tôi đợi ở cổng bệnh viện rất lâu, cứ đợi thêm vài tiếng liền đợi tới hơn 5h chiều, bụng đói cồn cào, tôi lại nhắn tin cho anh:
" Anh vẫn chưa xong việc sao?"
Vẫn như hồi nãy, anh không thèm đọc tin nhắn, chân tôi lúc này đã mỏi nhừ tôi lại nhắn:
" em đi ăn trước, lát anh qua địa chỉ này đón em nhé!"
Thế là tôi lại đi ăn 1 mình, cũng may là em bé ngoan toii chẳng ốm nghén gì nên vẫn ăn uống được, vừa ăn tôi vừa ngóng ra cửa, ăn xong, tôi lại đi ra đợi anh, rốt cuộc anh ở đâu, tôi thật sự không biết…
Khi mặt trời lặn cũng là lúc sương xuống, tôi lạnh nhưng không dám về trước , sợ anh tới không thấy tôi anh lại giận, nên cứ lì ra đó, ngồi cuộn tròn 1 góc chờ đợi và chờ đợi…
Chờ tới tối muộn, vẫn không thấy anh tới đón, tôi giật mình, khi phía đối diện tôi thấy chiếc xe quan thuộc đỗ ở đó, tôi mừng vội vàng đứng dậy tính chạy qua, trong lòng lại nghĩ là anh nhầm địa chỉ tôi gửi, nhưng rồi cũng chợt khựng lại, khi nhìn thấy anh bước xuống xe, rồi lại qua mở cửa xe cho người khác. Nhìn Trần Mạnh Phong tay trong tay với Lý Khánh An bước vài trong 1 nhà hàng sang trọng, tôi chết lặng...Hóa ra việc bận mà anh nói là đây ư?? trong khi tôi gọi cả chục cuộc anh không nghe máy, nhắn tin không trả lời, là vì đây ư??? Tôi ấm ức, giận tới mức không nói lên lời, vừa hận vừa tủi thân. Cóc thèm nữa, tôi tự mình bắt xe về, nước mắt cứ thế lã chã cho đến khi về đến nhà…
Về tới biệt thự Hoàng gia, nhìn tôi thất thần, ba tôi vừa nhâm nhi tách trà vừa nói:
- làm sao? Thằng Phong đâu?
Tôi gượng cười:
- Anh ấy bận việc, nên con về 1 mình ạ!
Anh hai Hoàng Bảo Long ngồi bên cạnh cười cợt:
- Bận? hay là thấy mày phiền phức quá nên bỏ mặc??
Câu nói đầy mỉa mai của anh không khiến tôi bận tâm, tôi đi thẳng lên phòng mặc cho anh ta cứ lải nhải bên dưới. Người ta nói tôi phải tu chục kiếp mới được sinh ra trong gia đình tỉ phú này, phải phúc phần 3 đời mới được kết hôn với Trần Mạnh Phong, thật à? Tôi không biết, mọi thứ đối với tôi thực sự xa vời. Không nghĩ nữa, tôi đi ngủ, dù sao thì anh cũng sẽ kết hôn với tôi, còn có cả đứa con này nữa, tôi không tin anh có thể trốn tránh mãi được.
Ba ngày sau đó cái ngày mà tôi mong chờ nhất cũng đến, ngày cưới của hai chúng tôi được tổ chức trong một nhà hàng cao cấp, sự sa hoa của nó khiến ai cững phải trầm trồ. Tôi đứng trước gương, ngắm mình trong bộ âu phục màu trắng tinh, tôi cười, tự cảm thán: Thật đẹp!