Trên Ti vi đưa tin về một gia đình bị s.á.t h*ạ*i không còn một ai sống.
Từ đó không còn ai nhìn thấy năm anh em họ.
Niên Yết Bạch đưa các em đến một thành phố khác rồi đổi tên.
Niên Yết Bạch không muốn sau này em gái ra ngoài bị người ta nói là con gái của k"ẻ s"á*t nh*ân.
Sau này bọn họ vào quân đội lại thường xuyên làm nhiệm vụ truy hiểm, sợ sẽ có người đến h*ại em gái, nên bọn họ đồng nhất giấu sự tồn tại của Niên Yết Dư đi
Thủ trưởng Thịnh sợ hãi nói:
"Sao... Sao có thể?"
Cô cười trào phúng nhìn ông ta, rồi đổ chất lỏng vào cái bình.
"Sao không thể?"
Niên Yết Dư lại nở nụ cười ch.ết chóc với ông ta, rồi cô nói tiếp.
"Thủ trưởng Thịnh."
"Ông biết rồi mà sao phải làm như bất ngờ thế?"
Niên Yết Dư như đang muốn nói sự thật cho mọi người biết.
"Thủ trưởng Thịnh, ông từng là thầy dạy của anh cả tôi, nhưng sau mấy năm ông lại thành cấp dưới của anh trai tôi, ông biết mãi mãi không thể vượt qua được anh ấy nên ông đưa thông tin và định vị của anh tôi cho kẻ th*ù của anh ấy."
"Nhưng ông lại không ngờ trong xe lại có ba người khác, đều là người có quâ*n vụ khác nhau."
"Chắc ông ganh ghét với anh trai tôi lắm nhỉ, một viên đạ*n giữ*a tr*án, hai mắt đều bị đổ s*ắt nóng rung chảy, xư*ơ*ng trên người đều bị gã*y."
"Hôm nay tôi cho ông cảm nhận gấp đôi nỗi đa*u đớn của bốn anh trai tôi."
Nhưng người nghe được câu trường thuật này, đều cảm thấy cả người đau đớn.
Cả người Thủ Trưởng Thịnh run rẩy.
Niên Yết Dư khởi động con robot, để nó gắp người Thủ Trưởng Thịnh vào một cái hộp.
Thủ trưởng Thịnh kinh hãi nói:
"Thịnh Mặc Diễn sẽ hận cô."
Nghe đến Thịnh Mặc Diễn vẻ mặt Niên Yết Dư dại ra, rồi cô lại bật cười như người đ*iên, nước mắt trong hốc mắt cô trào ra.
"Hận? Vậy cứ hận đi."
"Thịnh Mặc Sơn."
"Con trai ông, Thịnh Mặc Diễn, anh ta nói có thể ch.ết vì tôi, hôm nay tôi cũng muốn xem, xem anh ta chọn tôi hay chọn ông."
Cô vừa cười vừa khóc vừa nói với sự trào phúng.
Niên Yết Dư cầm định vị bật lên, cũng là lúc cả người Thịnh Mặc Sơn bị dung nhan từ từ đổ vào, dung nhan đổ từ chân Thịnh Mặc Sơn lên phát tiếng "xèo xèo."
Thịnh Mặc Sơn đa*u đớn ha hét trong tuyệt vọng, cho đến khi nửa người ông ta bị th*iêu ch*áy hết mới dừng lại.
Thịnh Mặc Sơn ngất lịm đi, không biết Niên Yết Dư tiêm cho ông ta loại th*u*ố*c gì mà một lúc sau ông ta tỉnh lại.
Hơi thở ông ta thoi thóp.
Niên Yết Dư cầm máy quay để sát vào mặt ông ta, rồi nói vào máy quay.
"Mọi người có biết cái ch.ết của bốn anh trai tôi thế nào không?"
Những người đang xem chỉ có kinh hoàng.
Niên Yết Dư đeo bao tay rồi gắp bình dung nhan lên nói tiếp vào máy quay.
"Là thế này"
Nói rồi tay cô đổ dung nhan vào hai m*ắt Thịnh Mặc Sơn, ông ta hét lên mấy tiếng rồi im bặt.
Dung nhan vẫn được đổ xuống, m*á*u trong mắt ông ta sôi lên sủi bọt.
Người xem được chỉ có kinh hoàng.
Cánh cửa bị đạp tung ra.
Thịnh Mặc Diễn bước vào, hắn bất động nhìn thấy x*ác của ba mình chỉ còn một nửa, đầu bị biết d*ạng thành màu đen.
Ánh mắt Niên Yết Dư vô cảm nhìn Thịnh Mặc Diễn, cô nở nụ cười rồi nói:
"Thịnh Mặc Diễn."
"Anh đến rồi."