"Anh hai."

"Anh cả cao quá, em cũng muốn được cao như anh cả."

"Lại đây."

Giọng nói anh hai Niên yết Phong cưng chiều gọi cô.

Cô bé Niên Yết Dư bốn tuổi.

Hai chân ngắn ngắn chạy lạch bạch đến chỗ anh hai.

Niên Yết Phong bế cô lên cao rồi đặt cô ngồi lên vai mình, anh cười với cô rồi nói:

"Giờ em cao nhất nhà rồi nha."

Cô ôm lấy cổ anh hai rồi cười vui sướng gọi anh cả khoe.

"Anh Yết Bạch."

"Anh nhìn em cao chưa?"

Nói rồi cô cười tít hai mắt.

Anh cả Niên Yết Bạch đeo chiếc mắt  kính gọng vàng, nhìn lạnh lùng mà nho nhã.

Anh đang xem gì đó trong laptop, thấy cô gọi anh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt anh cưng nựng cười dịu với cô, Anh nói:

"Tiểu công chúa Dư Dư nhà chúng ta cao hơn anh rồi."

Từ bên ngoài.

Anh tư Niên Yết Luật đi vào, trên tay anh cầm túi lớn túi bé.

Nhìn thấy tiểu công chúa đang được anh hai kiệu lên vai liền gọi.

"Tiểu công chúa Dư Dư."

"Anh tư mua đồ mới cho em này."

Cô vội ra hiệu cho anh hai để mình xuống, rồi chạy ra xem đồ anh tư mua cho mình.

Anh tư mua rất nhiều quần áo công chúa cho cô.

Anh tư cười cười nói, vì thấy anh cả, anh hai nhìn mình.

"Mọi người đừng nhìn em, em không biết tiểu công chúa Dư Dư nhà mình thích bộ nào nhất, nên em mua tất cả những nhẫn hiệu quần áo công chúa cho tiểu Dư Dư chọn."

Từ trong bếp đi ra.

Trên người anh ba Niên Yết Quân mặc chiếc tạp dề hình gấu trúc mắt đen.

Anh ba cần cái muôi múc canh gõ vào nồi, rồi gọi lớn như gà mẹ gọi gà con về ăn cơm.

"Tiểu công chúa Dư Dư."

"Anh ba nướng bánh cho em ăn rồi này."

Anh ba nở nụ cười có bao nhiêu là cưng chiều yêu thương với cô.

Cả người cô run rẩy, toàn thân muốn nhũn ra mà khụy xuống, khi nhìn thấy xác của bốn anh trai.

Cô muốn nhào đến ôm anh trai rồi gào lên, nhưng cách dạy dỗ của anh trai không cho phép cô làm thế.

Anh trai dạy cô.

Cho dù gặp phải hoàn cảnh đau thương nào, cũng phải bình tĩnh quan sát.

Đây cũng là một cách huấn luyện bình tĩnh trong quân đội của các anh.

Trong lòng cô đau thương, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh là một pháp y chuyên nghiệp.

Trên giữa trán bốn anh trai đều có một viên đạ*n, trên người các anh chằng chị*t vết thương, đôi mắt của các anh bị bọn chúng nung chảy sắt ra, rồi đổ lung nhang vào h*ốc m*ắt, cho đến khi nã*o bộ bị thiêu đ*ốt.

Bàn tay cô run rẩy sờ vào gương mặt bi*ế*n dạng của anh trai mình.

Càng khám nghiệm t*ử thi, cô càng đau đớn hơn.

Từng khớp x*ư*ơ*ng của anh trai cô, đều bị b*ẻ gãy hết, nỗi đau đớn này ai thấu được, bốn người anh trai cô đều phải chịu nỗi đau đớn thế này.

Cô căm th*ù nhìn vào những vết thương trên người anh trai mình.

Theo như lời nói ở quân đội thì họ nói.

"Thủ trưởng cấp cao lục quân."

"Thiếu tướng không quân."

Thiếu úy hải quân.

"Trung sĩ bộ đội biên phòng."

"Đều đột nhiên biết mất, đến tận 4 năm sau họ mới tìm được, Thủ trưởng cấp cao lục quân, Thiếu tướng không quân, Thiếu úy hải quân, Trung sĩ bộ đội biên phòng, ch.ết ở trong xe ô tô bên trong nhà đông lạnh."

Lúc tìm thấy, bọn họ kinh sợ vì 4 vị cấp cao này, lại bị s/á/t h/ạ/i cùng trên một chiếc ô tô.

Bàn tay cô cứng lại khi nghe người bên cạnh nói, nỗi đau thương như muốn bóp ch.ết cô.

Lúc đi ra ngoài, cô nhìn thấy túi đồ được quân đội mang về điều ra, trong đó có chiếc mắt kính gọng vàng của anh cả.

Lúc không có người để ý, cô đi đến che camera rồi cầm kính bỏ vào túi mình.

Niên Yết Dư vô hồn đi về nhà, cô nhìn quanh nhà rồi lại cầm điện thoại nhấn vào dòng tin nhắn 4 năm trước.

Ngày cô tốt nghiệp, cô nhắn tin cho các anh trai.

"Anh cả."

"Anh hai."

"Anh ba."

"Anh tư."

"Nay lễ tốt nghiệp của em, các anh phải đến đó."

Tin nhắn được gửi trong nhóm, rất nhanh được anh ba nhắn lại.

"Tiểu công chúa Dư Dư nhà chúng ta tốt nghiệp nhất định bọn anh phải đến chứ."

"Công chúa Dư Dư đợi chút nhé, bọn anh sắp đến rồi."

Nhìn dòng tin nhắn cuối cùng này, Cô không còn đứng vững mà khụy xuống.

Hóa ra năm đó các anh cô đang trên đường đến dự lễ tốt nghiệp của cô, thì bị người tô*ng vào xe rồi bị bắt đi, cô tuyệt vọng đợi anh trai về suốt 4 năm, rồi lại tận mắt nhìn x*ác của anh trai mình bị tra t*ấn đến ch.ết.

Thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ.

Các anh trai là mái ấm của cô, là người yêu thương cô, là đường về của cô, là tín ngưỡng cô luôn tự hào, giờ cô không còn ai nữa rồi.

Cô ôm lấy ngực mình rồi gào khóc, cơ thể cô co quắp nằm trên mặt đất lạnh lẽo.

"Anh cả."

"Dư Dư lớn rồi, giờ Dư Dư ngoan lắm, Dư Dư không làm lẫy với anh nữa đâu."

"Anh ba."

"Dư Dư thèm ăn bánh anh làm rồi, anh về làm bánh cho em ăn được không?"

"Anh tư."

"Bốn năm rồi, em không còn đi mua quần áo nữa, em vẫn luôn đợi anh về dẫn em đi."

"Anh hai."

"Từ lâu lắm rồi không còn ai cõng Dư Dư nữa."

"Anh ơi."

"Dư Dư nhớ các anh rồi, các anh về với em đi được không?"

Cô nằm quằn quại khóc nức nở gọi anh trai, giờ đã không còn ai ôm cô vỗ về nữa rồi.

Cô đau thương khóc đến ngất đi, lúc tỉnh lại trên tay là chiếc mắt kính gọng vàng của anh cả.

Niên Yết Dư nhìn vào chiếc kính một hồi lâu, như muốn nhìn ra điều gì đó rồi đeo kính lên mắt mình.

Đeo kính vào mắt.

Con ngươi của co rút lại.

Từ đó Nữ pháp y nổi tiếng Niên Yết Dư luôn đeo mắt kính gọng vàng.

4 Năm Sau.

"Niên Yết Dư."

"Tôi yêu em, mạnh mẽ như cách tôi đi*ên cuồng độ*c chiếm em."

"Em đừng bỏ rơi tôi được không?, vì tôi sợ mình không khống chế được mà phát đi*ên làm tổn thương đến em."

Niên Yết Dư đeo chiếc mắt kính gọng vàng, cô mặc áo blouse trắng, nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông mặc quân hàm thiếu tướng.

"Nếu anh lo em bỏ rơi anh, vậy chúng ta kết hôn nhé."

Thịnh Mặc Diễn không kìm được vui mừng ôm chặt lấy cô hơn.

"Được, kết hôn rồi chúng ta mãi mãi không bỏ không rời."

Niên Yết Dư được Thịnh Mặc Diễn ôm lấy, cô chỉ nhếch môi cười, ánh mắt cô sắc nhọn như lưỡi d.a.o, gương mặt Niên Yết Dư cũng chỉ có sự lạnh lẽo vô cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play