"Thịnh Mặc Diễn."

"Anh đến rồi."

Cả người Thịnh Mặc Diễn cứng ngắc, là đau thương cho cha mình, hay đau sót vì người con gái hắn yêu nhất, giờ hắn không phân biệt được nữa rồi.

"Vừa lòng em chưa?"

Giọng nói không có độ ấm của Thịnh Mặc Diễn cất lên.

Niên Yết Dư cầm kh.ẩ.u s.ú.n.g trong tay, ánh mắt cô sắc lạnh nói:

"Ông ta có ch.ết cũng không đủ trả cho bốn người anh trai tôi."

Đôi mắt Thịnh Mặc Diễn đau thương nhìn cô rồi nói:

"Còn m*ạng của tôi nữa."

Nói rồi Thịnh Mặc Diễn bước đến trước mặt của cô, Niên Yết Dư lùi lại.

Thịnh Mặc Diễn chỉ vào nơi lồng ngực rồi nói tiếp.

"Chỉ một viên đạ*n thôi, em là bác sĩ pháp y chắc em biết chỗ hiể*m trên cơ thể."

Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn hắn như người xa lạ.

Thịnh Mặc Diễn nói tiếp:

"Niên Yết Dư em không dám hay không nỡ?"

Đột nhiên Niên Yết Dư bỏ mắt kính xuống, cô đi đến trước mặt Thịnh Mặc Diễn, rồi đưa mắt kính lên đeo vào mắt Thịnh Mặc Diễn.

Con ngươi Thịnh Mặc Diễn co rút lại.

Trong mắt kính nhìn thấy bốn người anh trai của cô, rồi lại nhìn thấy họ bị tai n*ạ*n thế nào, bị hà*nh h*ạ ra sao.

Hình ảnh chiếc mắt kính bị rơi xuống đất, lúc Thịnh Mặc Sơn đi ra ngoài nhà đông lạnh, liền thấy Thịnh Mặc Diễn đi đến, hắn cũng là người khóa cánh cửa can nhà kho đông lạnh lại.

Lúc Thịnh Mặc Diễn chưa thể chấp nhận được, "bằng " một tiếng.

Viên đ*ạn đã nằm trên ngực trái hắn.

Hai mắt Thịnh Mặc Diễn mở lớn nhìn cô gái hắn yêu nhất.

"Thịnh Mặc Diễn."

"Anh từng nói."

"Quân nhân và tôi đều là tín ngưỡng của anh, mà đã là tín ngưỡng chỉ có thể chọn một."

"Còn tín ngưỡng của tôi chỉ có bốn người anh trai."

Thịnh Mặc Diễn nhìn xuống ngực mình đang rỉ m.áu.

Thịnh Mặc Diễn đưa tay lên giữ chặt bàn tay của cô, hắn nhìn cô rồi hỏi:

"Niên Yết Dư em ở bên tôi, để tiếp cận cha tôi gi.ế.t ông ấy phải không?"

Niên Yết Dư nhìn vào đôi mắt kia của Thịnh Mặc Diễn, cô vẫn vô cảm nói:

"Phải."

Thịnh Mặc Sơn là Thủ trưởng cấp cao lục quân được quân đội bảo vệ, người thường như cô sao có thể tiếp cận.

Thịnh Mặc Diễn cười chua sót, rồi hỏi tiếp:

"Em nói chúng ta kết hôn đều là giả phải không?"

"Phải."

"Niên Yết Dư, em có từng yêu tôi chưa?"

Lần này cô im lặng không còn dứt khoát trả lời, cô không trả lời ngay, trong lòng Thịnh Mặc Diễn vẫn còn chút hy vọng, hy vọng cô đừng tuyệt tình đến thế.

"Thịnh Mặc Diễn."

Cô gọi hắn, giọng nói cô không còn dứt khoát hay sắc nhọn nữa.

"Mỗi ngày anh đều nhìn thấy cảnh tôi gi.e.t ch.ết ba anh, đau đớn như thế nào, anh vẫn yêu tôi được sao?"

Nói rồi cô cười lớn rồi hét lên.

"Thịnh Mặc Diễn."

"Nếu một ngày người thân anh đều ch.ết hết, người yêu thương anh nhất không còn ai, anh sẽ cảm thấy thế nào"

"Anh biết không? Tôi rất sợ, mỗi tối tôi đều đợi anh trai tôi về, nhưng không có ai về cả, không còn ai gọi là "Tiểu Công Chúa Dư Dư" không còn ai cả."

"Mỗi khi nhìn thấy h*ung thủ gi.e.t ch.ết anh trai tôi, và con trai ông ta, tôi đều rất sợ h*ã*i."

"Thịnh Mặc Diễn, tôi có thể nói cho anh biết, tôi Niên Yết Dư chưa từng yêu anh."

Từng câu nói của cô như con d.ao  đâ*m mạnh vào tim hắn.

Thịnh Mặc Diễn đau khổ nói không lên lời.

Hắn bỏ tay cô ra rồi lùi lại một bước.

"Mạ*ng của ông ấy và tôi đều trả lại cho em."

Thịnh Mặc Diễn vừa nói xong, thì c*ảnh s*át xông vào, khi thấy trên ngực Thịnh Mặc Diễn bị bắ*n, bọn họ cũng giơ lên b*ắn, Thịnh Mặc Diễn vội ôm lấy Niên Yết Dư quay người lại.

Phát s*ú*ng b*ắ*n vào người Thịnh Mặc Diễn, Niên Yết Dư như chết lặng nhìn Thịnh Mặc Diễn, rồi cô đưa s*ú*ng lên muốn đầu hàng nhưng cả*nh s*át lại tưởng muốn b*ắn bọn họ.

Viên đ*ạ*n thứ hai được b*ắn ra, lần này Niên Yết Dư đẩy người Thịnh Mặc Diễn ra, viên đ**ạn bắ**n vào gáy cô.

Viên đ*ạn b**ắn vào người Thịnh Mặc Diễn nhưng không vào chỗ hiể*m.

Cả người Niên Yết Dư từ từ khụy xuống, Thịnh Mặc Diễn hét lên rồi đỡ lấy cô.

Bộ vest trắng ra đã nhuộm đỏ.

M.á.u sau gáy Niên Yết Dư không ngừng chảy ra.

Hắn giữ chặt sau gáy cô không để m*á*u chảy ra, nước mắt Thịnh Mặc Diễn rơi xuống gương mặt cô.

Giọng nói Thịnh Mặc Diễn run lên nói với cô.

"Niên Yết Dư đừng mà, xin em đừng cứ thế rời bỏ anh."

Đôi mắt Niên Yết Dư nhắm lại cô mỉm cười nói:

"Xin lỗi."

Giọt nước mắt cuối cùng của cô lăn xuống, cũng để lại vết thương  không thể chữa lành cho Thịnh Mặc Diễn.

Thịnh Mặc Diễn ôm chặt lấy cô, hắn vùi mặt vào hóp cổ cô, đôi môi hắn run rẩy thủ thỉ bên tai cô, như đứa trẻ làm sai sợ bị người lớn trách mắng.

"Yết Dư anh không biết, anh không biết bốn người họ là anh trai em."

"Yết Dư Anh không biết, anh không biết bốn người họ ở bên trong."

"Yết Dư anh thật sự không biết mà, anh chỉ đi qua đó thôi."

Giọng nói Thịnh Mặc Diễn run rẩy nghẹn ngào nói:

"Yết Dư anh hối hận rồi, anh không nên gấp gáp muốn kết hôn với em, nếu anh không gấp gáp muốn em là của riêng anh, thì em sẽ không ra tay sớm."

Từng giọt nước mắt nóng chát của Thịnh Mặc Diễn rơi xuống gương mặt  Niên Yết Dư từng giọt từng giọt.

"Niên Yết Dư em tàn nhẫn với anh lắm, em tuyên án t*ử cho bản thân để trừng phạt anh."

"Niên Yết Dư em nhẫn tâm với anh lắm, lúc em đến lấy hết tình cảm lẫn linh hồn anh rồi, lúc em đi để lại đau thương cho anh."

Thịnh Mặc Diễn vuốt ve gương mặt của cô, những giọt nước của hắn lăn dài trên gò má.

Ánh mắt Thịnh Mặc Diễn nhu tình nhìn cô gái hắn để trên đầu quả tim, chỉ muốn giữ cô cho riêng mình.

Thịnh Mặc Diễn ghé vào bên tai cô, hắn thủ thỉ nói khẽ.

“Niên Yết Dư cho dù em xuống địa ngục tôi cũng sẽ xuống tìm em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play