Niên Yết Dư được Thịnh Mặc Diễn ôm lấy, cô chỉ nhếch môi cười, ánh mắt cô sắc nhọn như lư*ỡi d.a.o, gương Niên Yết Dư cũng chỉ có sự lạnh lẽo vô cảm.

Năm đó Thịnh Mặc Diễn đi làm nhiệm vụ, vô tình gặp Niên Yết Dư, cô thiếu nữ xinh xắn vừa lên lớp 10.

Lúc đó cô quay lại cười ngọt ngào với hắn, nụ cười làm hắn si mê say đắm đến tận bây giờ.

Chỉ là Thịnh Mặc Diễn không biết, nụ cười ngọt ngào đấy Niên Yết Dư cười với anh trai cô.

Từ lúc đó Thịnh Mặc Diễn vẫn luôn âm thầm nhìn cô từ xa, âm thầm đi phía sau cô, cho đến một ngày cô suy sụp đi trên đường không có phương hướng, Thịnh Mặc Diễn mới làm như vô tình xuất hiện.

Hắn yêu thầm cô gái đấy 8 năm mới dám xuất hiện, cô gái làm hắn mất đi tự chủ lẫn quyết đoán của một người quân nhân, sau 12 năm âm thầm, cuối cùng hắn cũng có cái kết đẹp với cô.

2 Tháng sau.

"Thiếu Tướng chúng tôi không tìm thấy vợ sắp cưới của anh ở đâu."

Thịnh Mặc Diễn đứng trên mục hôn lễ đợi cô dâu của mình, nhưng hắn đã đứng đợi 30 phút rồi.

Đôi mắt Thịnh Mặc Diễn ngưng thần không biết đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên hắn cười lớn khiến khách mời bên dưới rùng mình lạnh rét.

"Niên Yết Dư em lừ*a tôi."

Thịnh Mặc Diễn vẫn luôn có cảm giác cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào, và cảm giác của hắn là đúng.

Khách mời bên dưới.

Bọn họ đã ngồi đây được 30 phút rồi vẫn chưa thấy cô dâu đến, bọn họ không dám nói cũng không dám về.

Đột nhiên máy chiếu được bật lên ở hôn lễ.

Hình ảnh thủ trưởng Thịnh bị tró*i chân bằng xí*ch trong một căn phòng trắng, bên cạnh ông ta là bốn bài vị.

Mọi người bên dưới hoang mang nhìn lên, Thịnh Mặc Diễn chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi bên cạnh cha mình.

Trong đôi mắt cô chứa đựng sự đi*ên cuồng.

Hình ảnh được phát toàn căn cứ quân đội trên cả nước, trừ ở bên ngoài.

Trong lòng Thịnh Mặc Diễn sợ hãi bất an.

Thịnh Mặc Diễn đi nhanh ra bên ngoài, lệnh cho cấp dưới.

"Định vị chỗ ở hiện tại của thủ trưởng cho tôi. "

Cấp dưới nhận lệnh rồi ngồi vào xe của Thịnh Mặc Diễn, 10 phút sau cấp dưới của Thịnh Mặc Diễn toát mồ hôi.

"Báo cáo."

"Thiếu tướng tôi không thể định vị được chỗ ở hiện tại của thủ trưởng."

Bên ngoài lại đưa tin đến.

Không thể tắt hình ảnh thủ trưởng bị tr*a tấ**n trên toàn căn cứ quân đội trên cả nước, tất cả máy tính như bị hack không thể tắt.

Nắm tay Thịnh Mặc Diễn siết chặt.

Hắn có cảm giác bất lực chưa từng có.

Trong màn hình phát ra tiếng của Niên Yết Dư, cô cầm một bảng danh sách nói hết những tội của thủ trưởng Thịnh, cuối cùng cô nói đến vụ việc 8 năm trước.

"Vụ việc mất tích của Thủ trưởng Lục Quân, Thiếu Tướng không quân, Thiếu úy hải quân, trung sĩ bộ đội biên phòng mất tích, 4 năm sau mới tìm được xác, đều có liên quan đến thủ trưởng Thịnh đây."

Giọng nói Niên Yết Dư nhẹ nhàng nhưng lạnh người.

Mọi người nghe xong đều chấn động, Thịnh Mặc Diễn cũng sửng sốt.

Niên Yết Dư vẫn đeo mắt kính gọng vàng, cô mặc áo blouse trắng thay váy cưới.

Cô nở nụ cười quái dị nói tiếp.

Để tôi mô phỏng lại cái ch.ết của họ đa*u đớ*n như thế nào nhé.

Hai mắt của Thủ trưởng Thịnh trợn lớn, nhìn người con dâu chưa vào cửa của mình.

Niên Yết Dư bật công tắc máy nén lên, rồi cô nhìn ông ta, cô ngẫm lại xem làm từ đâu trước.

Vẻ mặt của Niên Yết Dư quái dị, cô cười cười nói:

"Từ ống chân, hay toàn thân nhỉ Thủ trưởng Thịnh?"

Nói rồi cô lắp dây tai nghe vào máy nén, để  vào người Thủ trưởng Thịnh, vì là quân nhân nên có bị bịt miệng, ánh mắt ông ta vẫn rất cứng rắn.

Niên Yết Dư bật công tắc, rồi hai mắt cô nhắm lại, máy nén dần hạ xuống,cho đến khi nghe thấy tiếng" răng rắc" như tiếng xư*ơ"ng bị vỡ vụn.

Sắc mặt thủ trưởng trắng bệch như không còn một giọt m**áu, vì bị bịt miệng ông ta không thể hét lên.

Hai mắt Niên Yết Dư nhắm lại, nghe tiếng x*ươ*ng vỡ vụn như đang thưởng thức một bài nhạc không lời, cô như cảm nhận được nỗi đau đớn thống khổ của bốn anh trai mình.

Mọi người tiếng xư*ơn**g vỡ vụn thỉ hít một hơi khí lạnh, bọn họ nhìn cô gái bên trong giống ác quỷ được tái sinh thành quái vật.

"Cô ta bị đi*ên rồi."

Những người xem được cảnh này đều nói thế.

Ánh mắt của cô lạnh lẽo u tối nhìn Thủ Trưởng Thịnh đ*au đ*ớn mà không thể ha hét.

Niên Yết Dư tháo bịt miệng của Thủ trưởng Thịnh ra rồi nói:

"Đau không?"

Hai mắt Thủ Trưởng Thịnh đỏ ngầu, ông ta hét lên:

"Tại sao? Tại sao cô lại làm thế với tôi?"

Thịnh Mặc Diễn ngồi trong xe cũng muốn nghe câu trả lời của cô, nhưng hắn lại sợ mình không thể chấp nhận sự thật.

Giọt nước đầu tiên của Niên Yết Dư rơi xuống, hiện lên nỗi bi thương trong mắt cô.

Tất cả căn cứ trong quân đội đều nhìn thấy và cả Thịnh Mặc Diễn.

Cô chỉ vào bốn bài vị rồi nói:

"Vì bốn người đó đều là anh trai tôi."

Nghe được câu này, đôi mắt Thủ Trưởng Thịnh trợn lớn.

Mọi người nghe được đều kinh ngạc, chỉ có Thịnh Mặc Diễn ngây ngốc nghe cô nói, trái tim hắn bị con d.a.o cắm mạnh vào.

Kho dữ liệu mật trong quân đội đang tìm lại thông tin của Thủ Trưởng và ba người ở đơn vị khác.

Nhưng không có thông tin nào nói bốn người họ có liên quan đến nhau, càng không có thông tin nào nói họ có em gái.

Năm đó, lúc Niên Yết Dư được lấy từ trong b*ụng mẹ ra, mẹ cô đã chỉ còn là cái x*ác.

Cha cô nhìn người vợ ông yêu đã ch.ết, ông ôm lấy cô con gái bé bỏng, nhìn cô hơi thở thoi thóp vì mẹ đã ch.ết mà sinh non.

Cha cô lặng lẽ rơi nước mắt ôm cô vào lòng, ông ngắm cô thật lâu, tiếng khóc nhói lòng đau thương của anh tư vang vọng, Niên Yết Quân ôm lấy người mẹ đã không còn gào khóc.

Cha cô đi đến chỗ ba người thiếu niên, quỳ khóc bên cạnh giư*ờng vợ mình.

Ông đưa Niên Yết Dư cho người thiếu niên lớn nhất là Niên Yết Bạch, ông nói.

"Ta ra ngoài có chút việc chắc ta phải đi rất lâu, ba đứa con lớn nhất phải chăm sóc em gái nhé cả em tư nữa."

"Cha nuôi người yên tâm bọn con sẽ chăm sóc em gái và em tư."

Ông nhìn ba người con nuôi rồi mỉm cười.

Một ngày sau.

Trên ti vi đưa tin về một gia đình bị s.á.t h*ạ*i không còn một ai sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play