Tổng bộ Tập đoàn Cố thị nằm ở khu trung tâm thương mại của thành phố Lam Hải, cách trường Nhất Trung khoảng 40 phút đi xe.

Cố Vĩnh Niên đang trong cuộc họp thì nhận được tin từ lão Chu, không kìm được nụ cười vui vẻ. Ông vẫy tay ra hiệu cho thư ký của mình xuống sảnh đón người.

Những cổ đông khác ngồi quanh bàn họp liếc nhìn nhau, sau đó kín đáo quay sang quan sát Cố Vĩnh An. Ông ta chỉ lặng lẽ lật xem tài liệu dự án, không thể hiện cảm xúc gì. Tuy nhiên, ai nấy đều có thể cảm nhận được sự không hài lòng của ông đối với đứa cháu trai vừa trở về nước.

Việc con trai của Cố tổng, người vốn được nuôi dưỡng ở nước D, đột ngột trở về có thể là một tín hiệu gì đó.

Cố Dư Phong vừa xuống xe liền trông thấy thư ký Lâm Dĩnh đang đứng chờ ở sảnh. Cô là một người phụ nữ sắc sảo tầm ngoài ba mươi tuổi, đồng thời cũng là tình nhân của cha hắn.

Chuyện này với hắn không có gì lạ lẫm. Dù sao thì mẹ hắn cũng có cả một danh sách dài những người tình. Hai người bọn họ quanh năm sống xa nhau, ai nấy đều bận rộn với sự nghiệp riêng. Một năm gặp mặt chưa đến năm lần, mỗi người đều có cuộc sống riêng, chẳng ai quan tâm đến ai.

Chỉ cần họ không làm phiền đến hắn, họ muốn làm gì cũng không quan trọng.

Lâm Dĩnh ăn mặc chỉnh chu theo phong cách công sở, vừa thấy Cố Dư Phong liền nhanh chóng bước tới, nở nụ cười chuẩn mực:

"Thiếu gia, Cố tổng đang họp. Ông ấy cử tôi xuống đón ngài."

"Ừm."

Cố Dư Phong khoác ba lô lên vai, cùng La Bá Sâm đi xuyên qua sảnh lớn, hướng về phía thang máy.

Với vẻ ngoài xuất chúng cùng thân phận đặc biệt, cậu ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong sảnh.

Mấy nữ nhân viên trẻ đứng sau quầy lễ tân không rời mắt khỏi cậu. Đợi cậu lên thang máy rồi, họ liền ghé vào nhau thì thầm:

"Nghe nói con trai của chủ tịch đến công ty! Ở đâu? Đẹp trai không? Kể chi tiết đi!"

"Vừa mới lên lầu, đẹp trai xuất sắc, không thể rời mắt luôn!"

"Anh ấy vừa đi ngang qua chỗ tôi, nhìn rất điềm đạm và lịch sự. Chắc chắn là người có giáo dục tốt."

"Chủ tịch có con trai sao? Tôi vào công ty nửa năm nay mà lần đầu nghe thấy đấy."

"Ông ấy thường bay sang nước D vào cuối tuần để thăm con trai mà. Nghe nói bên ngoại của cậu ta là gia tộc tài phiệt lớn, sản nghiệp còn đồ sộ hơn cả Tập đoàn Cố thị. Trước đây, có người đoán rằng cậu ta sẽ kế thừa sản nghiệp bên đó, không ngờ lại quay về."

"Có người chắc đang lo lắng đây..."

Lâm Dĩnh cẩn thận giới thiệu từng khu vực làm việc trong công ty, nhưng Cố Dư Phong có vẻ không mấy quan tâm. Nhận thấy điều đó, cô chủ động đề nghị:

"Cuộc họp của Cố tổng sẽ kết thúc trong khoảng hai mươi phút nữa. Tôi đưa ngài đến phòng nghỉ trước nhé?"

Cố Dư Phong đang định gật đầu thì bất chợt nghe thấy một tiếng hét kinh hãi vang lên giữa không gian làm việc nghiêm túc, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

"Chuyện gì vậy?" La Bá Sâm lập tức cảnh giác, nhìn về phía phát ra tiếng động.

Ở góc bên phải của văn phòng, gần bức tường có một bể cá lớn. Hai người đàn ông trung niên đang tranh cãi gay gắt bên cạnh nó.

"Nửa tiếng trước con cá vẫn khỏe mạnh. Có phải anh làm chết nó không? Đây là con cá phong thủy mà lão gia phải nhờ thầy phong thủy xin được đấy! Dù có bán cả anh cũng không đền nổi đâu!"

"Tôi bị điên chắc? Tự dưng giết con cá làm gì?"

"Thế nó chết kiểu gì?"

"Tôi vừa thay nước xong thì thấy nó nổi bụng lên. Đang định kiểm tra xem chuyện gì xảy ra đây này!"

"Không phải anh thì còn ai vào đây nữa?!"

Nghe tiếng ồn ào, Cố Dư Phong chậm rãi bước tới. Một trong hai người đàn ông nhìn thấy hắn liền cúi đầu chào:

"Cậu chủ, con cá nuôi ở đây đột nhiên chết. Chúng tôi đang tìm nguyên nhân."

Những nhân viên đang vây quanh bể cá lập tức lùi ra hai bên.

Cố Dư Phong liếc nhìn bể cá, khóe môi nhếch lên đầy trêu chọc:

"Chỉ là một con cá chết thôi mà làm ầm ĩ thế này. Tôi còn tưởng ba tôi chết cơ."

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến cả văn phòng chết lặng, không ai dám hó hé thêm lời nào.

Người đàn ông ban nãy tiếp tục lên tiếng:

"Đây là con cá mà lão gia yêu thích nhất. Ông ấy đã nhờ thầy phong thủy khai quang rất nhiều lần mới có được. Mỗi khi đến công ty, ông ấy đều tự tay chăm sóc nó. Trước giờ vẫn rất khỏe mạnh, vậy mà hôm nay tự nhiên lại chết..."

Càng nói, giọng ông ta càng nhỏ dần, nhưng tất cả những người có mặt đều hiểu rõ ẩn ý.

Rõ ràng, đây là một màn ra oai phủ đầu. Dùng người có địa vị cao nhất trong gia tộc để chèn ép hắn.

Lâm Dĩnh lập tức sa sầm nét mặt, giọng lạnh băng:

"Ý của anh là gì?"

Người đàn ông trung niên điềm nhiên đáp:

"Không có ý gì cả, tôi chỉ nói sự thật thôi."

Lâm Dĩnh định gọi người kiểm tra camera an ninh thì bất chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Cố Dư Phong liếc nhìn bảng tên của người đàn ông trung niên, thấy là trợ lý phó tổng, cũng chẳng hề bất ngờ. Chỉ có thể là do nhị thúc giở trò sau lưng.

Anh nhếch môi cười:

"Không hổ danh là cá đã được đại sư khai quang, quả nhiên có linh tính."

Bước đến gần bể cá, Cố Dư Phong không do dự thò tay bắt con cá chết lên, giơ ra trước mắt quan sát:

"Biết tôi không thích cá, nên trước khi tôi đến đã tự kết liễu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con cá có tinh thần tự giác đến thế. Nhưng chết sạch sẽ như vậy, lại khiến tôi có vẻ vô tình quá. Một con cá mà thôi, chỉ cần nó ngoan ngoãn, tôi cũng chẳng làm gì nó đâu."

Nói rồi, Cố Dư Phong nhìn thẳng vào trợ lý phó tổng:

"Anh nói có phải không?"

Người đàn ông sững lại, không ngờ Cố Dư Phong lại nói như vậy. Ông ta hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh, giọng lí nhí:

"Cậu nói đúng."

Lâm Dĩnh không khỏi nhìn Cố Dư Phong thêm một lần nữa.

Thiếu niên khẽ nâng tay, nước từ những ngón tay thon dài chảy xuống cánh tay rồi thấm vào lớp áo sơ mi. Trên môi anh vương nét cười nhàn nhạt, như thể chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự việc này. Toàn thân anh toát lên dáng vẻ ung dung, tràn đầy sức sống.

Nhưng có lẽ, tất cả chỉ là vỏ bọc.

Lời nói vừa rồi của anh có ý nghĩa sâu xa, rõ ràng là đang cảnh cáo Cố Vĩnh An.

Lâm Dĩnh vốn tưởng rằng bị nhắm vào như thế, Cố Dư Phong sẽ tức giận hoặc khó chịu. Không ngờ anh chỉ dùng vài câu nói đã xoay chuyển cục diện, thậm chí còn phản đòn lại Cố Vĩnh An.

Xem ra, thiếu gia trẻ tuổi này không hề đơn giản như cô nghĩ.

Lâm Dĩnh tiến lên, hai tay đưa ra, thái độ cung kính hơn hẳn lúc trước:

"Để tôi lo liệu chuyện con cá này."

La Bá Sâm đứng cạnh không khỏi nhăn mặt, rút khăn giấy trong túi ra đưa cho Cố Dư Phong:

"Mau lau tay đi, dơ chết được."

Cố Dư Phong đặt con cá vào lòng bàn tay Lâm Dĩnh, giọng điềm nhiên:

"Con cá này đã có công lao lớn đối với công ty, không thể vứt đi tùy tiện. Nếu để người ngoài biết, họ sẽ nghĩ Cố Thị bạc đãi nhân viên lâu năm, ảnh hưởng không hay."

Lâm Dĩnh hơi ngạc nhiên:

"Ý của cậu là...?"

Cố Dư Phong vừa lau tay, vừa thong thả nói:

"Dịch Kinh có nhắc đến, hướng Đông thuộc hành Mộc, Nam thuộc hành Phong. Hãy treo nó ở phía Đông Nam trước cửa văn phòng làm việc của ba tôi, để sau khi chết nó vẫn tiếp tục phù hộ cho công ty."

Nhân viên trong văn phòng đang hóng chuyện lập tức ngớ người, rồi nhanh chóng nhớ lại vị trí Đông Nam của tòa nhà.

Chẳng phải đó chính là văn phòng của phó tổng sao?

Ý của Cố Dư Phong là treo con cá chết ngay trước cửa văn phòng ông ta?

Lâm Dĩnh suýt bật cười thành tiếng.

Cố Dư Phong bình thản dặn dò:

"Nhớ rắc thêm muối, trong vòng 49 ngày không được di dời, nếu không sẽ ảnh hưởng đến vận khí của công ty."

Lâm Dĩnh cắn môi, cố nín cười:

"Tôi sẽ cho người làm ngay."

Với lời cảnh báo liên quan đến vận khí công ty, ai dám ngăn cản chứ? Không ai cả!

Trợ lý phó tổng chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn, vừa khó chịu vừa bất an.

Rõ ràng, Cố Dư Phong không phải là người dễ bắt nạt.

Chẳng bao lâu sau, cả công ty đều lan truyền chuyện phó tổng cố tình dùng chuyện con cá để dằn mặt Cố Dư Phong, nhưng lại bị anh phản đòn ngay trước mặt mọi người.

Cuộc đối đầu giữa chú và cháu, hiệp một kết thúc, Cố Dư Phong giành chiến thắng tuyệt đối.

Trong phòng nghỉ, Cố Dư Phong lật giở xấp tài liệu mà Lâm Dĩnh tìm cho mình. Đó là hồ sơ ghi chép về các dự án hỗ trợ của Cố Thị dành cho Nhất Trung suốt nhiều năm qua.

Ba anh, Cố Vĩnh Niên, vốn là người coi trọng giáo dục. Ông từng tài trợ xây dựng nhiều khu giảng đường, hàng năm đều hỗ trợ học bổng cho học sinh nghèo và học sinh có năng khiếu.

Cố Dư Phong xem qua danh sách ba năm gần nhất, nhưng không hề thấy cái tên "Tạ Từ". Anh ngước lên hỏi Lâm Dĩnh, lúc này đang pha cà phê:

"Đội bóng rổ Nhất Trung có Tạ Từ, tại sao cậu ta không có trong danh sách hỗ trợ?"

Lâm Dĩnh ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp:

"Tạ Từ à? Cậu ta không đủ điều kiện nhận học bổng của chúng ta."

"Không đủ điều kiện?" Cố Dư Phong nhíu mày.

"Chúng tôi đã để ý đến cậu ta từ khi còn học cấp hai. Bố mẹ ly hôn, sống nhờ họ hàng, xét về hoàn cảnh có vẻ phù hợp để xin học bổng của Cố Thị."

Lâm Dĩnh đặt tách cà phê lên bàn trước mặt Cố Dư Phong, tiếp tục nói:

"Nhưng sau này, chúng tôi phát hiện người thân của cậu ta sống ở khu biệt thự cao cấp trong nội thành Tân Thành. Ba năm trước, giá nhà ở đó đã lên đến năm vạn một mét vuông. Với điều kiện sống như thế, cậu ta không thể xem là hoàn cảnh khó khăn."

"Điều kiện sống ưu việt?" Cố Dư Phong nhấp một ngụm cà phê, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Tạ Từ trong con hẻm nhỏ hôm đó.

Gương mặt lạnh lùng ấy hiện rõ nét bướng bỉnh, khác hẳn với dáng vẻ bình thản thường thấy của Tạ Từ. Khoé môi anh có vết thương, sắc mặt xanh xao, như thể cơ thể không được chăm sóc đầy đủ. Đôi giày bóng rổ dưới chân đã cũ đến mức đế giày sắp mòn bằng. Anh đứng giữa con hẻm đầy rác, bị một đám thanh niên du đãng vây quanh chỉ vì số tiền hơn một trăm nghìn.

Nhìn thế nào cũng thấy anh giống một đứa trẻ đáng thương, tuyệt đối không phải con nhà giàu được nuôi nấng sung sướng.

Khi Tạ Từ trở lại trường, thầy chủ nhiệm Hạng Hải Bân đang bận họp. Phương Tư Trạch cười bảo cậu may mắn, không phải nghe thầy ấy giảng giải hai tiết liền.

Từ trường về nhà dì chỉ mất mười lăm phút đi bộ.

Mười bảy năm không bước lại con đường này, Tạ Từ cứ nghĩ mình sẽ lạc đường, nhưng không ngờ ký ức vẫn còn nguyên vẹn.

Khu chung cư cũ kỹ ngày nào giờ đã trở thành một khu nhà cao cấp nhờ vào lợi thế gần các trường học danh tiếng, giá nhà tăng chóng mặt.

Tạ Từ vừa đi vừa quan sát xung quanh, dừng lại trước cánh cổng sắt quen thuộc nhưng xa lạ. Đây là nơi anh đã sống suốt hơn mười năm.

Được ở trong khu biệt thự sang trọng này, nói ra ai cũng ghen tị, nhưng với anh, nơi đây chẳng mang lại chút ký ức tốt đẹp nào. Trong đầu anh chỉ hiện lên gương mặt đỏ gay vì rượu của dượng, những cú đấm đau điếng, cùng ánh mắt lạnh nhạt của dì sau mỗi trận đòn.

Anh từng nghĩ rằng đời này sẽ không còn liên quan gì đến ba người trong căn nhà ấy nữa.

Anh có thể chấp nhận để họ sống yên ổn ở một nơi cậu không thấy, không nghe, không bận tâm.

Nhưng nếu lại phải sống chung dưới một mái nhà, e rằng mọi chuyện sẽ khó mà êm đẹp.

Dù sao, anhcũng chẳng phải người tốt.

Tạ Từ đẩy cánh cổng sắt, trong lòng thầm lo không biết mình có kiềm chế nổi mà không động tay động chân hay không.

Vừa bước vào sân, anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ góc phơi đồ bên phải. Giọng nói dịu dàng ấy chính là của dì.

"Nuôi nấng hai đứa trẻ, áp lực lớn lắm. Chúng suốt ngày chạy nhảy va quệt, lúc nào cũng phải lo lắng. Chị đúng là có tấm lòng, nuôi con của chị gái bao nhiêu năm như thế."

"Chẳng lẽ chị có thể trơ mắt nhìn thằng bé bơ vơ à? Dù sao con chị gái cũng như con mình thôi, chỉ là hơi nghịch ngợm một chút."

"Nghe nói nó suốt ngày đánh nhau, học hành thì bê bết, thật không hiểu nổi sao chị lại đối tốt với nó như vậy. Đúng là loại trẻ hư hỏng, nhìn thôi đã thấy phiền."

"Bằng Bằng nhà tôi cũng đâu có giỏi giang gì."

"Nhưng lần trước Bằng Bằng còn lọt vào top 100 của khối mà? So với nó còn tốt hơn nhiều, lại ngoan ngoãn nữa."

"Tôi lúc nào cũng cảm thấy nhà mình có lỗi với nó, nên muốn bù đắp phần nào. Chồng tôi cứ bảo tôi chiều nó quá. Chắc do cách dạy dỗ của tôi có vấn đề thật. Mới nãy thầy chủ nhiệm gọi điện bảo nó lại trốn thi, chẳng biết đi đâu nữa. Thật là... đứa nhỏ này."

"Nó như vậy thì chị còn lo làm gì? Nuôi nó đến hết cấp ba là coi như hết trách nhiệm rồi. Sau này nó muốn thế nào thì mặc kệ nó, chị cũng chẳng quản nổi đâu."

"Loại trẻ như nó ra ngoài xã hội thì làm được gì? Chẳng lẽ đi bốc vác ở công trường à?"

"Nó tự chọn con đường ấy, chị còn muốn lo đến già sao? Chính vì nó biết chị thương nên mới..."

Tạ Từ nghe được mấy câu, không nhịn được mà bật cười.

Dì cậu lúc nào cũng thích tỏ vẻ quan tâm trước mặt người khác, nhưng thực chất chỉ là nhân cơ hội bóc mẽ cậu, vừa được tiếng tốt vừa tận hưởng cảm giác được khen ngợi.

Cậu nghĩ một chút rồi bước đến, đứng ngay trước mặt họ: "Dì à, con về rồi."

Hai người đang ngồi uống trà bỗng khựng lại.

Bị chính người mình nói xấu nghe thấy, hàng xóm có chút ngượng ngùng, vội vàng cầm chén trà lên uống.

Dì Diệp Vũ Nhu thì ngược lại, vẫn tỏ ra tự nhiên như thể chẳng sợ gì. Hoặc có lẽ, bà ta tin rằng dù Tạ Từ có nghe thấy cũng không thể làm gì được mình.

"Con đi đâu cả ngày vậy? Thầy chủ nhiệm gọi điện cho dì, nói con trốn thi. Dì thật sự rất giận đấy." Giọng bà ta tuy có chút trách móc, nhưng lại nhẹ nhàng, chẳng có chút uy lực nào.

Tạ Từ làm ra vẻ do dự rồi chậm rãi nói: "Triển Bằng vay tiền trên mạng, không trả nổi, bị người ta đánh. Con phải đi giải quyết giúp nó."

Hàng xóm giật mình, tròn mắt nhìn anh.

Diệp Vũ Nhu cũng bị lời này làm cho kinh hãi, nhưng trước mặt người ngoài không tiện phản ứng mạnh, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh: "Con nói linh tinh gì thế? Nó sao có thể đi vay tiền?"

"Dì tự hỏi nó đi." Tạ Từ liếc sang hàng xóm, như thể đang e ngại có người ngoài nên không tiện nói nhiều. Anh quay người bước vào nhà, chợt nhớ ra điều gì đó liền dừng lại.

"Cái phòng chứa đồ kia vẫn còn chỗ, nhưng cứ vay mượn kiểu này, sớm muộn gì cũng có ngày bị người ta đánh chết ngoài đường. Dì nên khuyên nhủ nó đi."

Nói xong, anh để lại hai gương mặt đầy khiếp sợ, mở cửa vào nhà.

Hàng xóm biến sắc, hết nhìn Diệp Vũ Nhu lại nhìn cửa phòng anh.

Diệp Vũ Nhu cảm thấy vô cùng khó xử, cố gắng gượng cười: "Thằng bé này... Bằng Bằng làm sao có thể vay tiền chứ."

"Ừ... đúng thế nhỉ." Hàng xóm gật gù, nhưng sắc mặt rõ ràng đã có chút mất tự nhiên. Bà ta vội đứng dậy: "Muộn rồi, tôi về đây. Hôm nào lại nói chuyện tiếp."

Vừa bước ra khỏi cổng, bà ta lập tức lấy điện thoại, gửi tin nhắn vào nhóm chat của mấy bà hàng xóm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play