Dưới màn đêm tĩnh lặng, ngôi làng như chìm trong sự hoang vắng. Lý Quế Hoa lặng lẽ bước đi giữa cơn mưa lất phất, lòng vừa lo lắng thức ăn bị ướt, vừa canh cánh về người lớn và trẻ nhỏ trong nhà. Trượng phu nàng đang bị thương, còn lũ trẻ thì đói khát.
Chính vì thế, không giống như Tiểu Thạch Đầu, dù có cơ hội ở lại, nàng cũng không thể. Nàng còn gia đình, còn người thân đang chờ đợi.
Ai mà không muốn sống một cuộc đời tốt đẹp? Ai mà không khao khát đến chốn tiên cảnh? Nhưng Lý Quế Hoa không thể bỏ lại gia đình mình.
Nàng hít một hơi thật sâu, bước chân nhanh hơn trên con đường trở về. Nếu không nhờ khoảng thời gian ở nhà thần tiên được ăn uống đầy đủ, có lẽ nàng đã chẳng đủ sức để đi tiếp.
Vừa đến cửa, tiếng ho khan của trượng phu vọng ra làm lòng nàng thắt lại. Nàng nức nở cất tiếng:
"Đương gia, ta về rồi!"
Tiếng khóc trong nhà chợt im bặt. Cánh cửa phòng bật mở, ba đứa trẻ lớn nhỏ lao ra, ôm chầm lấy nàng:
"Nương, cuối cùng người cũng về!"
"Đại tẩu, tẩu không sao chứ?"
Lý Quế Hoa xoa đầu bọn nhỏ, dịu dàng nói:
"Mau vào nhà thôi!"
Nàng một mình kéo đồ vào trong. Vương Đại – trượng phu của nàng – vừa thấy vợ liền nén ho, chống gậy bước xuống giường, giọng nghẹn ngào:
"Nương bọn nhỏ, nàng cuối cùng cũng về rồi!"
Hai ngày qua, Vương Đại trải qua không biết bao nhiêu lo lắng và khổ sở. Nàng đi đến Mãnh Hổ Lĩnh suốt hai ngày một đêm, suýt nữa khiến hắn tưởng rằng nàng sẽ không thể trở về. Đôi mắt Vương Đại hoe đỏ:
"Nàng… nàng đã bình an trở về thật rồi…"
Lý Quế Hoa vội đặt đồ xuống, chạy đến đỡ lấy chồng:
"Sao chàng lại đứng dậy? Mau ngồi xuống đi! Ta mang lương thực về rồi!"
Vương Đại sững sờ:
"Cái gì?"
Lý Quế Hoa nhẹ giọng nói:
"Ta gặp được thần tiên."
Cả nhà ngỡ ngàng nhìn nàng, nhưng nàng không giải thích thêm mà chỉ vội vàng hỏi:
"Mọi người đói không? Ta đi nấu cháo, chúng ta có nước sạch rồi."
Vương Đại nắm chặt tay nàng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc:
"Nương đứa nhỏ, nàng đang nói gì vậy? Đừng dọa ta!"
Lý Quế Hoa khẽ vỗ vỗ tay hắn, trấn an:
"Cứ ăn cơm trước đã, tối nay ta sẽ kể mọi chuyện cho chàng nghe."
Nàng quay sang nhìn bọn nhỏ nằm co ro trên giường, ánh mắt tràn đầy xót xa:
"Sắp được ăn cơm rồi…"
Mấy ngày liền chẳng có gì bỏ bụng, cả nhà đều đói lả. Lý Quế Hoa nhanh chóng nhóm lửa, rồi dặn dò mọi người:
"Không ai được ra ngoài nói một câu nào! Nếu để người khác biết nhà ta có lương thực, đừng nói đến chuyện có cơm ăn, e là ngay cả mạng cũng khó giữ!"
Bọn trẻ đã quen với cảnh nhịn đói triền miên, không chỉ một hai tháng mà đã kéo dài rất lâu. Chúng hiểu chuyện nên nhất loạt gật đầu.
Ngoài gạo, Chân Minh Châu còn cho nàng bốn cái lạp xưởng. Nàng nấu một nồi cháo, thái lạp xưởng thành từng miếng nhỏ rồi bỏ vào. Đã lâu lắm rồi, cả nhà mới có thức ăn mặn. Việc thiếu muối quá lâu khiến lũ trẻ gầy yếu, mềm nhũn như sợi mì.
Giúp đỡ nàng là cô em chồng chín tuổi, cậu em chồng tám tuổi và Đại Nha – con gái nàng, cũng vừa tròn chín tuổi. Hai vợ chồng nàng vẫn luôn chăm sóc em trai và em gái của chồng, vì chúng còn quá nhỏ. Nếu để chúng tự sinh tự diệt chẳng khác nào đẩy chúng vào đường cùng.
Nàng có được một bao gạo, nghe nói nặng đến hai mươi cân. Từ trước đến nay, ngay cả khi điều kiện gia đình tốt nhất, cũng chưa bao giờ bọn họ có nhiều gạo đến vậy. Nhìn trượng phu và bọn nhỏ đói lả, nàng cắn răng lấy nửa chén gạo nấu một nồi cháo.
Vương Đại thấy vậy liền cau mày:
"Nương bọn nhỏ, như vậy quá nhiều rồi!"
Hắn chưa bao giờ thấy cháo trong nhà lại đặc đến thế.
Lý Quế Hoa nhẹ giọng:
"Chàng đã nhịn đói quá lâu, ăn nhiều một chút đi!"
Vương Đại muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không phản đối.
Nồi cháo sôi ùng ục, mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà nhỏ. Lũ trẻ nuốt nước miếng liên tục.
Tiểu Tứ – đứa nhỏ nhất – rụt rè hỏi:
"Chúng ta thật sự có thể ăn sao?"
Lý Quế Hoa dịu dàng gật đầu.
Nồi cháo vừa chín, cả nhà mỗi người cầm một chiếc bát sứt mẻ, cẩn thận ăn từng ngụm nhỏ, tận hưởng hương vị ấm áp hiếm hoi.
"Oa, cháo ngon quá!"
"Đây là cháo sao? Thật là trắng!"
"Con ăn đến cả thịt kìa…"
Vương Đại nhìn vợ, nghiêm giọng:
"Nương bọn nhỏ, sao nàng không ăn? Nếu nàng không ăn, ta cũng không ăn!"
Lý Quế Hoa mỉm cười:
"Ta đã ăn no vào buổi sáng rồi, giờ không đói nữa. Nhà ta phải tiết kiệm lương thực, cố gắng được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
"Như vậy không được!"
Đêm nay trời mưa nhẹ, nhưng trong căn nhà nhỏ hiếm khi có được sự ấm áp như thế.
Lý Quế Hoa chờ đến khi bọn nhỏ đã ngủ say, mới kể cho trượng phu nghe về chuyện gặp thần tiên.
Cùng lúc đó, tại homestay của Tiểu Thạch Đầu, cậu nhóc ngủ rất sâu. Đã lâu lắm rồi, nhóc mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
Một đứa bé năm tuổi lang thang giữa rừng sâu, mỗi đêm đều giật mình tỉnh giấc bởi tiếng hổ gầm. Nhưng hôm nay, nhóc đã có thể ngủ yên, đến tận tờ mờ sáng vẫn chưa tỉnh lại…
Dưới ánh sáng ban mai, Chân Minh Châu khoác lên mình chiếc áo len rồi bước xuống lầu. Nhìn sang sofa, cô thấy cậu nhóc vẫn còn ngủ say. Hôm nay, cô lại vào bếp nấu cháo kèm theo vài quả trứng gà.
Bữa sáng với cháo nóng, trứng gà và tiểu long bao quả thực là một sự kết hợp hoàn hảo. Chân Minh Châu luôn yêu thích những bữa sáng đầy đủ như thế này, chẳng có gì sánh bằng.
Thế nhưng, sáng nay cô lại có chút phiền muộn khi nghĩ đến một vấn đề khác – hay nói đúng hơn là một khía cạnh khác liên quan đến Tiểu Thạch Đầu.
Thứ nhất là cách giải quyết tình huống của cậu nhóc. Cô đã quyết định nếu Tiểu Thạch Đầu không thể trở về, cô sẽ đưa cậu đến đồn cảnh sát. Nhưng thời điểm thích hợp để đưa cậu nhóc đi là khi nào? Nếu để muộn vài ngày mà cậu bé đột nhiên mở được cánh cửa kia thì sao? Dựa vào tình huống của Lý Quế Hoa, có lẽ Tiểu Thạch Đầu chỉ cần mở cửa là có thể quay lại cổ đại.
Thứ hai là mỗi khi trời mưa, liệu có ai khác từ cổ đại sẽ xuất hiện nữa không? Hoặc tệ hơn, sẽ có người bất ngờ gõ cửa nhà cô vào ban đêm? Hiện tại, những người xuyên đến đều là người tốt, nhưng nếu lần sau là kẻ xấu thì sao? Cô hoàn toàn không có khả năng chống cự!
Thứ ba là liệu homestay của cô còn có khách du lịch bình thường ghé thuê trọ hay không? Dù trong tay đang có 70 vạn, nhưng cứ mãi không có thu nhập thì rồi cũng hết. Nghĩ đến thôi cũng đủ làm cô đau đầu.
Cô thật sự không muốn nghĩ ngợi quá nhiều, nhưng cứ nghĩ đến thì vấn đề lại càng rắc rối thêm.
Mới khai trương được hai ngày, Chân Minh Châu đã cảm thấy mệt mỏi. Thậm chí, cô còn hối hận vì lúc trước đã từ chối đi du lịch cùng ba. Quả nhiên, lý tưởng luôn đẹp đẽ, nhưng thực tế thì chẳng dễ dàng gì. Cô vốn chỉ muốn sửa sang homestay rồi chuyên tâm kinh doanh, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra ngoài kế hoạch. Khách du lịch chẳng thấy đâu, chỉ toàn những vị khách kỳ lạ tìm đến.
Cô thật sự không dám tưởng tượng liệu homestay này có thể xuyên đến những nơi khác ngoài Túc Triều hay không nữa.
"Ực."
Đang cắn bánh bao, Chân Minh Châu chợt nghe thấy tiếng nuốt nước miếng. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Thạch Đầu đứng ở cửa, chân trần, tay nhỏ bé mút ngón tay, ánh mắt đầy mong chờ nhìn cô nhưng lại không dám lên tiếng.
Cô vẫy tay gọi, cậu nhóc lập tức rón rén bước đến. Bộ quần áo rộng thùng thình khoác trên người khiến cậu trông có chút buồn cười.
Chân Minh Châu chỉ vào ghế đối diện: "Nhóc ngồi đi."
Cậu ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi trèo lên ghế.
"Chờ một chút, chị lấy cho nhóc bát cháo. Trước tiên ăn quả trứng gà đi."
Bữa sáng cứ thế diễn ra trong yên bình.
Chân Minh Châu vừa ăn vừa dặn dò: "Nhóc ăn thêm bánh bao đi, nhưng đừng ăn nhiều quá. Bây giờ bụng vẫn đang trống, bánh bao có dầu mỡ, ăn nhiều dễ đau bụng lắm."
Tiểu Thạch Đầu nghe không hiểu lắm, nhưng trong lòng biết chị gái này là người tốt, lời chị nói chắc chắn không sai.
Cậu cẩn thận cắn một miếng bánh bao, mắt sáng lên vui vẻ nói: "Em chưa từng ăn món nào ngon như vậy!"
Chân Minh Châu khẽ mỉm cười: "Vậy ở nhà, nhóc thường ăn gì?"
Tiểu Thạch Đầu vừa nhai bánh bao vừa đáp: "Một loại màn thầu làm từ hắc mạch." Cậu giơ tay đếm từng ngón rồi nói tiếp: "Ba ngày được ăn một cái lớn. Nếu vẫn thấy đói thì em sẽ ra ngoài hái rau dại ăn tạm."
Chân Minh Châu để ý thấy cậu nhóc có thói quen đếm ngón tay, liền tò mò hỏi: "Nhóc còn biết đếm à?"
Đôi mắt Tiểu Thạch Đầu sáng lên một thoáng nhưng sau đó lại ảm đạm vài phần: "Cha em là tú tài."
Nghe vậy, Chân Minh Châu cũng không khỏi ngạc nhiên. Sợ cô không tin, Tiểu Thạch Đầu vội nhấn mạnh: "Thật đó! Ông ấy nói chờ em lớn lên có thể tham gia khoa cử."
Giọng cậu nhỏ dần, cuối cùng không kìm được mà bật khóc, nghẹn ngào nói: "Nhưng mà... cha em không còn nữa."
Chân Minh Châu dịu dàng xoa đầu cậu nhóc, an ủi: "Nhóc phải sống thật tốt, có như vậy cha mẹ dù không còn cũng có thể yên lòng."
Tiểu Thạch Đầu ngước đôi mắt đẫm nước lên, ngập ngừng hỏi: "Thật vậy sao?"
Chân Minh Châu gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên rồi. Nhờ ông trời phù hộ nên nhóc mới gặp được chị."
Tiểu Thạch Đầu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi bỗng dưng gật đầu thật mạnh. Dù còn nhỏ nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự chân thành của chị gái trước mặt. Từ khi cha mẹ qua đời, chưa khi nào cậu được ăn no, vậy mà bây giờ lại no căng bụng.
"Nhóc ăn xong rồi à?"
Tiểu Thạch Đầu gật đầu: "Dạ, em ăn xong rồi."
Chân Minh Châu liền nói: "Vậy chúng ta cùng trò chuyện một chút nhé." Cô bổ sung thêm: "Tuy nhóc còn nhỏ, nhưng chị cảm thấy nhóc rất hiểu chuyện, vì thế chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc."
Tiểu Thạch Đầu chưa từng thấy người lớn nào lại nói chuyện với mình một cách trịnh trọng như vậy. Cậu vội vàng đáp: "Dạ được." Dù nói vậy, nhưng thân hình nhỏ bé lại khẽ run lên, có vẻ hơi lo sợ.
Chân Minh Châu bật cười, trấn an: "Không cần sợ, chị không ăn thịt nhóc cũng không bán nhóc đi đâu. Chị chỉ muốn hỏi, nhóc có kế hoạch gì tiếp theo chưa? Nhóc muốn quay về hay ở lại đây?"
Tiểu Thạch Đầu tròn mắt nhìn cô, hồi lâu sau mới lắp bắp hỏi: "Em có thể ở lại sao?"
Chân Minh Châu gật đầu: "Nhóc có thể tạm thời lưu lại đây."
Sau đó, cô cũng thẳng thắn nói rõ: "Thật ra chị không dám chắc, nhưng nếu nhóc quyết định ở lại, có thể sẽ không thể quay về được nữa. Về sau nhóc sẽ không còn cơ hội gặp lại người thân. Nhóc chấp nhận điều đó chứ?"
Cô lại nói thêm: "Nơi này không giống chỗ nhóc từng sống, nhóc cần học hỏi để thích nghi với mọi thứ ở đây. Nhưng chị có thể đảm bảo một điều, nếu ở lại, nhóc sẽ không bị đói."
Hai mắt Tiểu Thạch Đầu lập tức sáng rực: "Muốn! Em muốn ở lại!" Nhưng rồi cậu lại dè dặt hỏi: "Em thật sự có thể ở lại sao? Chị muốn thu nhận em à?"
Nhìn ánh mắt mong chờ của cậu bé, Chân Minh Châu bất giác cảm thấy đau đầu: "Chị không thể thu nhận nhóc. Chị sẽ đưa nhóc đến đồn cảnh sát. Thông thường, những đứa trẻ không có người thân sẽ được đưa vào cô nhi viện, nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ giống nhóc."
Nghe vậy, Tiểu Thạch Đầu căng thẳng hẳn lên. Cậu không hiểu rõ những gì cô đang nói.
Chân Minh Châu kiên nhẫn giải thích: "Chị vẫn còn độc thân, không đáp ứng điều kiện nhận nuôi trẻ, nên không thể nhận nhóc làm con nuôi."
Hơn nữa, dù có đủ điều kiện, cô cũng không nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa trẻ. Cô có lòng tốt nhưng không phải thánh mẫu, cũng không muốn đánh đổi tuổi trẻ của mình cho cuộc sống của người khác.
Cô giúp đỡ Tiểu Thạch Đầu là vì cậu còn nhỏ, mất cha mẹ sớm, mà người thân thì lại không đáng tin cậy. Nhưng điều đó không có nghĩa cô sẽ từ bỏ cuộc sống riêng để cưu mang cậu nhóc này.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Chân Minh Châu hỏi: "Bây giờ, nhóc có gì muốn hỏi không?"
Tiểu Thạch Đầu: "!!!" Cậu có thể hỏi gì đây chứ?