Dưới mái hiên, một bé trai gầy gò khoác trên mình bộ trang phục cổ đại đứng run rẩy. Cả hai chạm mắt nhau, trong đáy mắt đều hiện lên vẻ kinh hoàng.

Cậu bé yếu ớt ôm lấy thân mình, giọng nói khàn đặc vì đói khát lâu ngày, run rẩy thốt lên: "Ngươi... ngươi đừng lại đây."

Nhưng vì sức cùng lực kiệt, âm thanh phát ra nhỏ đến mức nghe như tiếng mèo con. Cậu bé cứ ngỡ mình đã hét thật to, nhưng vào tai người khác lại chẳng khác nào tiếng mèo kêu yếu ớt.

Chân Minh Châu cúi xuống quan sát cậu. Một nhóc con gầy nhẳng, trông chỉ chừng hai ba tuổi, thân hình bé nhỏ tựa que củi, yếu ớt đến đáng thương.

Chưa từng gặp đứa trẻ nào khổ sở đến vậy, trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa. Cô ngồi xổm xuống ngang tầm với cậu, nhẹ giọng nói: "Nhưng chính nhóc đã gõ cửa nhà chị đấy nhé."

Cậu bé co rúm người, hai bả vai khẽ run, đôi mắt đầy sợ hãi nhìn cô, lí nhí đáp: "Em... trú mưa."

Chân Minh Châu khẽ thở dài: "Vậy vào nhà đi, ở đây có thức ăn."

Ngoài trời, mưa càng lúc càng nặng hạt. Thấy quần áo cậu bé đã ướt sũng, cô liền nhắc: "Quần áo em cũng không mặc được nữa rồi."

Cậu bé ngơ ngác nhìn cô. Dù còn nhỏ, nhưng cậu vẫn theo bản năng quan sát xung quanh. Chỉ một cái liếc mắt đã khiến cậu hoa lên—nơi này đẹp như tiên cảnh.

Cậu lẩm bẩm: "Mình chết rồi sao? Chắc chỉ có người chết mới có thể gặp được tiên nữ tỷ tỷ..."

Chân Minh Châu bật cười bất đắc dĩ: "Không phải đâu, nhóc còn sống. Mau vào nhà đi."

Nhận ra cậu vẫn còn sợ, cô không vội nắm tay mà chỉ mỉm cười, rồi chỉ vào mình, rồi lại chỉ cậu: "Nếu chị thực sự muốn làm gì nhóc, chỉ cần một tay là có thể xách bổng lên rồi."

Cậu bé bặm môi, nhìn sự chênh lệch chiều cao giữa cả hai mà hít sâu một hơi, rồi rụt rè bước vào trong.

Chân Minh Châu thuận tay khóa cửa lại, nhẹ giọng nói: "Nhóc đi theo chị."

Tiếng khóa cửa vang lên khiến cậu bé giật bắn mình, nhưng rồi chỉ đành run rẩy bước theo. Dù chị ấy không phải yêu quái thì cậu cũng chẳng thể trốn thoát. Lúc này, đói, khát, sợ hãi cùng mệt mỏi hòa vào nhau khiến cậu càng thêm kiệt sức.

Dưới ánh đèn lờ mờ, cậu bé chậm rãi bước vào nhà chính. Trời bên ngoài tối sầm, Chân Minh Châu thuận tay bật công tắc đèn.

"Aaaa!"

Ánh sáng bất ngờ làm cậu bé kinh hãi, hét lên một tiếng rồi ôm chặt đầu.

Cùng lúc đó, Chân Minh Châu cũng hoảng hốt kêu lên: "Chết rồi!"

Nói xong, cô vội vã lao về phía bếp, nhanh chóng tắt lửa. Chỉ chút nữa thôi là tiểu long bao của cô đã thành tro bụi! May mà kịp thời...

Xong xuôi, cô mới sực nhớ đến nhóc con ngoài phòng khách, vội chạy ra.

Lúc này, cậu bé đang run lẩy bẩy, giọng nói yếu ớt vang lên: "Yêu quái, xin đừng ăn tôi... Tôi gầy lắm, ăn không ngon đâu ạ..."

Chân Minh Châu ngồi xổm xuống trước mặt cậu, vẫn không chạm vào mà chỉ dịu dàng nói: "Mở mắt ra nhìn chị xem nào."

Nhưng cậu bé vẫn rúc đầu vào cánh tay, không dám ngẩng lên.

Bất đắc dĩ, cô tiếp tục trấn an: "Chị không phải thần tiên cũng không phải yêu quái, chị chỉ là một người bình thường thôi. Và nhóc đang ở trong nhà chị đấy."

Thấy hai tai cậu nhóc khẽ động, Chân Minh Châu lại lên tiếng: "Bên ngoài trời đang mưa, nên chị tạm thời giữ nhóc ở lại đây nhé." Nghĩ ngợi một chút, cô lại hỏi thêm: "Nhóc có biết nhà mình ở đâu không?"

Cậu nhóc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trông như một chú rùa đen nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn Chân Minh Châu, cậu khẽ giọng đáp: "Em ở Mãnh Hổ Lĩnh."

Chân Minh Châu thầm nghĩ, quả nhiên là vậy. Cô vươn tay kéo cậu nhóc đứng lên. Nếu Lý Quế Hoa đã nhẹ cân, thì cậu nhóc này còn nhẹ chẳng khác gì một túm bông.

Cô để cậu ngồi lên ghế rồi dặn dò: "Nhóc cứ ngồi yên ở đây nhé." Thật ra, cô không rành cách chăm sóc trẻ con. Hồi đại học tìm việc làm thêm cũng chưa từng nghĩ đến việc làm gia sư, nên đừng mong cô biết cách dỗ trẻ. Nhưng cậu nhóc rất ngoan, chỉ lặng lẽ ngồi yên, không hề nhúc nhích.

Theo thói quen, Chân Minh Châu rót cho cậu một cốc nước đường đỏ: "Uống đi, để chị nấu cho nhóc một bát cháo."

Dù đã làm xong tiểu long bao, nhưng cô không định cho cậu nhóc ăn ngay. Dù sao dạ dày của trẻ con cũng khác người lớn.

Cậu nhóc chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn cốc nước trước mặt, hít hít mũi rồi nói: "Là đường."

Chân Minh Châu nhướng mày: "Nhóc còn chưa uống, làm sao biết là đường?"

Cậu liền gật đầu thật mạnh: "Em ngửi được, rất thơm."

Không cưỡng lại được sức hấp dẫn của cốc nước đường đỏ, cậu cúi đầu uống một ngụm, đôi mắt sáng rỡ: "Ngọt quá!" Rồi tiếp tục từng ngụm từng ngụm uống tiếp.

Thấy vậy, Chân Minh Châu vội nói: "Cẩn thận, uống chậm thôi, đâu có ai giành với nhóc đâu."

Nghe cô nhắc nhở, cậu nhóc lập tức uống chậm lại, ánh mắt ngoan ngoãn nhìn cô, nhoẻn miệng cười lấy lòng.

Chân Minh Châu thầm nghĩ: Thật ngoan quá.

Dù cậu nhóc gầy gò chỉ còn da bọc xương, trông chẳng hề bụ bẫm đáng yêu như những đứa trẻ khác. Nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn thế này khiến cô không khỏi cảm thán: "Thật nghe lời."

Nhìn cậu một lúc, cô dặn dò: "Ngồi đây uống nước, đừng đi lung tung. Chị đi nấu cháo cho nhóc."

Nhóc con ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."

Sau khi đặt nồi cháo lên bếp, Chân Minh Châu quay lại phòng khách, thấy cậu nhóc vẫn ngồi yên trên ghế, đôi mắt hướng thẳng phía trước, không hề nhìn ngang ngó dọc.

Cô ngồi xuống đối diện cậu rồi hỏi: "Bạn nhỏ, nhóc tên là gì?"

Cậu nhóc nắm chặt ly nước, nhỏ giọng đáp: "Nhũ danh của em là Tiểu Thạch Đầu."

Chân Minh Châu hỏi tiếp: "Vậy tên thật là gì? Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu Thạch Đầu cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói nhỏ dần: "Em không có tên thật. Trước khi em được đặt tên, cha em đã qua đời rồi." Cậu hít hít mũi, ngón tay gầy guộc đếm từng đốt rồi nói tiếp: "Năm nay em năm tuổi."

Chân Minh Châu: "... Năm tuổi?"

Dù cô chưa từng chăm trẻ con nhưng vẫn nhận ra, vóc dáng nhỏ bé như thế này trông chỉ tầm ba tuổi. Cậu nhóc này hẳn là bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng rồi.

Chân Minh Châu nghi hoặc, suy đoán rằng Tiểu Thạch Đầu có thể đến từ cùng thời đại với Lý Quế Hoa.

"Còn nhóc, sao lại một mình chạy đến Mãnh Hổ Lĩnh thế?"

Vừa nghe nhắc đến chuyện này, hốc mắt Tiểu Thạch Đầu liền đỏ hoe. Cậu cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi, giọng nghẹn ngào: "Cha mẹ em mất rồi, vì vậy gia gia nãi nãi cùng nhị thúc và nhị thẩm định bán em vào cung làm thái giám. Tam thúc lén đưa em chạy trốn, bảo em cứ đi thẳng về phía Mãnh Hổ Lĩnh thì sẽ tìm được đường sống."

"Khốn thật!" Chân Minh Châu nhịn không được mà buột miệng chửi thề. Đây có còn là con người không? Đến cả đứa trẻ trong nhà mà cũng nhẫn tâm bán đi làm thái giám! Nếu thích tiểu thái giám đến vậy, sao không tự bán mình đi?

Nhưng chuyện này vẫn có điểm bất thường. Giúp một đứa trẻ chạy trốn đã là chuyện khó tin, vậy mà còn bảo nó chạy thẳng về Mãnh Hổ Lĩnh? Dựa theo những gì Lý Quế Hoa kể, chỉ khi cùng đường bí lối thì người ta mới dám vào nơi này. Không chỉ địa hình hiểm trở mà còn có hổ rình rập.

Cô nén lại cơn bực tức, hít sâu một hơi rồi hỏi: "Nhóc đến từ thôn nào?"

Tiểu Thạch Đầu đáp ngay: "Thôn Đại Thạch ạ."

Chân Minh Châu thầm suy đoán, vậy là không phải đến từ Đại Vương Truân của Lý Quế Hoa. Sau đó cô tiếp tục hỏi: "Nhóc đã ở Mãnh Hổ Lĩnh bao lâu rồi?"

Tiểu Thạch Đầu đếm ngón tay: "Chắc khoảng hai, ba ngày rồi ạ."

Cậu nhóc lại kể tiếp: "Em tìm được một hốc cây nhỏ, trẻ con có thể chui vào trốn. Ở đó có nhiều rau dại ăn được, nên em không bị đói. Nhưng tối qua trời mưa, sét đánh trúng cái cây em trú ẩn, nên em phải đi tìm chỗ khác để nấp."

Nghe vậy, Chân Minh Châu giật mình, vội vàng dặn dò: "Gặp mưa giông thì tuyệt đối không được trốn dưới tán cây!"

Nhóc con này may mắn thoát nạn, chắc hẳn là nhờ ông trời phù hộ. Cô định giải thích cho cậu vì sao không nên trú mưa dưới cây, nhưng nghĩ lại chỉ thở dài. Từ hôm qua đến giờ, số lần cô thở dài chắc còn nhiều hơn cả năm trước cộng lại.

Cô dứt khoát lên tiếng: "Trước tiên cứ ăn cơm đã."

Nấu cháo không mất nhiều thời gian. Chân Minh Châu múc cho Tiểu Thạch Đầu một bát, còn cho thêm nửa muỗng đường: "Hôm nay nhóc ăn tạm cháo đi. Đợi vài ngày nữa khi dạ dày quen rồi, chị sẽ làm tiểu long bao cho nhóc."

Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn bát cháo trước mặt, cậu tò mò hỏi: "Đây là món gì vậy ạ?"

Hóa ra cậu nhóc còn không biết gạo. Cúi đầu húp thử một ngụm, mắt cậu lập tức sáng rỡ: "Chị ơi, ngon quá!" Rồi lập tức ăn nhanh hơn.

Chân Minh Châu nhắc nhở: "Ăn từ từ thôi."

Cô xoa xoa hai mắt, suy nghĩ về tình huống hiện tại. Trước mắt không thể để đứa trẻ này quay về. Một đứa nhóc mới năm tuổi, nếu tiếp tục một mình lang thang ở Mãnh Hổ Lĩnh, chẳng khác nào bước vào con đường chết.

Chân Minh Châu cảm thấy khó xử, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ về chuyện đó. Đành tính sau vậy.

Thấy Tiểu Thạch Đầu đã ăn xong, cô đứng dậy nói: "Đi thôi, chị dẫn nhóc đi tắm rửa thay quần áo."

Hôm nay mưa không quá lớn nên quần áo của Tiểu Thạch Đầu chưa bị ướt. Cậu bé lon ton từ trên ghế trượt xuống, nhanh chóng chạy theo cô. Thấy vậy, Chân Minh Châu vươn tay ra. Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn cô một lát rồi trịnh trọng đặt tay mình vào tay cô.

Cô dẫn cậu đến chỗ Lý Quế Hoa trú lại đêm qua, rồi giúp cậu tắm rửa. Trên người cậu nhóc bám đầy bụi bẩn chẳng khác gì cục than, mà kinh khủng nhất là trong tóc còn có rận. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chân Minh Châu cảm thấy da đầu tê dại.

May mà nhà cô kinh doanh homestay, luôn chú trọng vấn đề vệ sinh. Vì thế, cô có sẵn đồ bảo hộ dùng khi khử trùng, lúc này vừa khéo có thể dùng đến.

Sau khi mặc đồ bảo hộ xong, cô lấy tông đơ cắt sạch tóc của Tiểu Thạch Đầu. Chẳng mấy chốc, cậu nhóc đã biến thành một cậu bé đầu trọc láng bóng.

Nhìn bộ dạng của cậu, Chân Minh Châu bật cười: "Đầu nhóc trông cũng khá to đấy nhỉ."

Giọng của Tiểu Thạch Đầu vang lên với chút hoảng hốt: "Thật sạch sẽ, thật thơm quá."

Chân Minh Châu cười nói: "Đương nhiên rồi. Đây là lần đầu tiên chị tắm rửa cho một bé trai mà." Chỉ vì giúp nhóc con này tắm mà cô đã tốn không ít công sức.

Cô gom tóc đã cắt bỏ vào túi rác, sau đó lấy bộ đồ hồi tiểu học của mình cho Tiểu Thạch Đầu mặc, khoác thêm một chiếc áo ngủ.

Ba cô có thói quen giữ lại quần áo cũ, không vứt bỏ dễ dàng. Trước đây cô từng nghĩ điều này chẳng cần thiết, nhưng bây giờ mới thấy, quả thật "gừng càng già càng cay", cuối cùng cũng có lúc cần dùng đến.

Đặt cậu nhóc lên giường, Chân Minh Châu dặn dò: "Đêm nay nhóc ngủ ở đây, mai chị sẽ đến gọi."

Được mặc bộ đồ mềm mại, lại được đắp chăn bông ấm áp, dù đột nhiên bị cạo trọc đầu, Tiểu Thạch Đầu vẫn cảm thấy mình như lạc vào chốn thần tiên. Với cậu, nhà của Chân Minh Châu chính là thiên đường.

Khi cô vừa bước đến cửa, giọng nói non nớt vang lên: "Chị đúng là người tốt."

Chân Minh Châu bật cười: "Chỉ vì chị cho em ở nhờ thôi sao?"

Cậu nhóc gật đầu thật mạnh, nghiêm túc đáp: "Đúng vậy. Người xấu sẽ không chia sẻ đồ ăn với người khác, càng không giúp tắm rửa."

Câu nói này khiến lòng cô thoáng chua xót. Chân Minh Châu mấp máy môi, dịu dàng nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."

Tiểu Thạch Đầu không hiểu hết lời cô, nhưng vẫn chăm chú lặp lại: "Ngủ ngon."

Ra khỏi phòng, cô mở cửa sổ, cảm nhận làn gió đêm mát mẻ. Trời dù mưa gió nhưng cô lại chẳng thấy lạnh, ngược lại tâm trí càng thêm tĩnh lặng. Ngay giây phút ấy, cô đưa ra quyết định—nếu Tiểu Thạch Đầu không có chỗ đi, cô sẽ giữ cậu lại một thời gian.

Cách giải quyết đơn giản nhất là đưa cậu đến đồn cảnh sát. Với bộ dạng nhỏ bé, gầy gò thế này, cậu dễ dàng được xem là trẻ đi lạc trong núi, từ đó làm thủ tục xác nhận thân phận. Cậu có thể nói ra vài điều kỳ lạ, nhưng với một đứa trẻ, chẳng ai quá để tâm.

Nếu cậu thực sự nói những chuyện hoang đường, không chừng lại bị xem như có vấn đề thần kinh mà bị gia đình ruồng bỏ. Chân Minh Châu không muốn cậu bị gán mác "tâm thần", nhưng cô vẫn mong cậu có thể ở lại. Bởi vì tình cảnh của cậu khác với Lý Quế Hoa.

Một cách khác là tìm cơ quan có thẩm quyền để thú nhận về việc "xuyên qua". Nhưng chuyện này lại cực kỳ phiền phức—phải tìm ai đây? Người đáng tin cậy để nói ra bí mật này ở đâu? Nếu lỡ tìm nhầm kẻ có ý đồ xấu thì sao?

Chân Minh Châu thở dài. Cô thực sự không biết bản thân có thể tìm ai để giúp đỡ.

Nghĩ đến Tiểu Thạch Đầu, cô lại nhớ đến Lý Quế Hoa—bây giờ chị ấy thế nào rồi?

Cùng lúc đó, Lý Quế Hoa đang lê bước chân nặng nhọc trở về nhà. Mưa gió không quá lớn, đồ trên người không nhẹ, nhưng nàng vẫn bước đi đầy nghị lực, bởi vì những thứ này chính là cứu tinh của gia đình nàng.

Nhà của Lý Quế Hoa nằm ở rìa thôn. Khi vừa đến cửa, nàng liền nghe thấy trong nhà vọng ra tiếng ho dữ dội xen lẫn tiếng khóc nức nở bị đè nén của bọn trẻ. Không kịp chần chừ, nàng bước nhanh hơn, vừa vào nhà vừa cất giọng: "Đương gia*, ta về rồi đây..."

(*) Đương gia: Thường chỉ người đàn ông làm chủ gia đình. Vì phân đoạn này đang ở cổ đại nên mình sẽ dùng những từ ngữ theo hướng cổ đại nhé. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play