Sáng mùa thu trời khá ấm áp, ánh nắng trưa chiếu lên người Chân Minh Châu, vậy mà cô lại cảm thấy lạnh buốt cả người. Nếu ai đó mở cửa ra và nhìn thấy trước mắt là rừng núi sâu hun hút, chắc chắn cũng sẽ hoảng sợ như cô lúc này.

Cô đứng ngẩn ra trước cửa, nhìn Lý Quế Hoa mang theo lương thực rời đi. Chưa đi được bao xa, Lý Quế Hoa bỗng dừng lại, cúi đầu thật sâu với cô, sau đó dứt khoát quay lưng đi thẳng vào trong núi.

Chân Minh Châu lạnh đến mức như bị ngâm trong hố băng. Đến khi hoàn hồn, cô vội vàng đóng sập cửa lại, tựa người vào cánh cửa mà thở dốc.

Chết tiệt, cô thật sự đã xuyên không rồi sao?

Ông trời đúng là muốn trêu ngươi cô mà!

Cô nghiến răng, dậm chân một cái thật mạnh, rồi hạ quyết tâm mở cửa lần nữa. Chân Minh Châu cô là người càng sợ hãi thì càng muốn làm rõ mọi chuyện.

Hả? Sao lại thế này?

Cô dụi dụi mắt, cảnh vật trước mắt lại là khung cảnh quen thuộc quanh nhà cô ở trấn Lý Sơn.

Cô nhanh chóng đóng mạnh cửa lại, rồi mở ra lần nữa. Cứ thế lặp lại vài lần, khung cảnh bên ngoài vẫn không hề thay đổi. Chân Minh Châu liền lấy điện thoại ra kiểm tra, phát hiện tín hiệu đã được khôi phục. Cô tự nhéo mạnh vào tay mình, cơn đau khiến cô thở phào một hơi.

Không thể nào có chuyện cô bị hoang tưởng được!

Nhưng rõ ràng, Lý Quế Hoa đã từng xuất hiện trong nhà cô. Điều đó có nghĩa là, khả năng lớn nhất chính là giả thuyết thứ ba mà cô từng nghĩ đến:

Hoặc là, do một nguyên nhân kỳ lạ nào đó, một người từ thời cổ đại đã vô tình xuyên đến nhà cô.

Hoặc là, chính căn homestay này đã xuyên không và xuất hiện ở Mãnh Hổ Lĩnh.

Ôi mẹ ơi! Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rợn cả tóc gáy!

Chân Minh Châu bỗng giật mình nhớ ra một chuyện: Một người từ thời cổ đại đến đây, lỡ mang theo vi khuẩn gì đó thì sao?

Nghĩ vậy, cô lập tức chạy vào kho tìm thuốc khử trùng rồi xịt khắp nơi. Trong lúc còn đang bận rộn thì chuông điện thoại vang lên.

Là ba gọi.

Thấy tên “Ba Chân” hiển thị trên màn hình, cô liền bắt máy.

Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trầm ổn, dù đã bước qua tuổi trung niên nhưng vẫn nghe rất mạnh mẽ:

“Ngày đầu tiên khai trương thế nào rồi con gái?”

Chân Minh Châu suy nghĩ một chút rồi tóm gọn trong bốn chữ:

“Kỳ quái dị thường.”

Ba Chân: “???”

Ông cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

“Sao vậy? Đêm qua ba gọi mà không liên lạc được với con. Nhưng ba nghĩ chỗ con ở hay bị mất sóng nên cũng không lo lắng lắm. Có chuyện gì à?”

Chân Minh Châu còn chưa kịp nói, nghe ba hỏi vậy thì vội vàng hỏi lại:

“Ba ơi, trước đây chỗ mình có từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?”

Cô cảm thấy khó mà giải thích qua điện thoại, nên chỉ hỏi một câu như vậy.

Ba Chân ngẫm nghĩ rồi đáp ngay:

“Chuyện kỳ lạ gì chứ? Không có đâu.”

Chân Minh Châu suy nghĩ lại cũng thấy đúng. Nếu thật sự có chuyện kỳ quái, chắc chắn ba cô đã không yên tâm giao lại homestay để đi du lịch xa như vậy.

Lấy lại tinh thần, cô trấn an:

“Ba cứ yên tâm mà đi chơi. Ở đây không có chuyện gì đâu. Chỉ là hôm qua trời mưa to nên không có khách thôi.”

Ba Chân đi du lịch đã ba bốn ngày rồi, nếu bây giờ quay về cũng phải mất vài ngày đường. Dù sao thì chuyện kỳ lạ kia cũng đã qua rồi, người cũng đi rồi, cô thấy không cần thiết phải làm ba lo lắng.

Cô cười cười nói thêm:

“Ba đi đâu thì nhớ gửi bưu thiếp về cho con nha. Nếu có đặc sản gì ngon thì mua ít gửi về cho con nữa nhé!”

Ba Chân cười đắc ý:

"Đương nhiên rồi! Con gái à, nếu có thời gian thì cũng nên ra ngoài du lịch, nhìn ngắm thế giới rộng lớn một chút."

Ban đầu, ông còn phân vân không biết có nên để con gái tự tay trang trí lại homestay hay không, nhưng sau đó lại nảy ra ý định muốn hai cha con dắt Đại Bạch và Đại Hoàng đi du lịch cùng nhau. Thế nhưng, khi ấy Chân Minh Châu đã thẳng thừng từ chối.

Bây giờ nhắc lại chuyện này, Minh Châu vẫn không đồng ý:

"Con có thể xem thế giới bên ngoài qua máy tính, nhưng homestay thì không thể giao cho ai khác trông coi được đâu ạ."

Ba Chân: "???"

Ông cạn lời, chẳng biết nói gì.

Minh Châu vội vẫy tay, nói nhanh:

"Ba cứ đi tham quan đi nhé, con cúp máy đây!"

Nói xong, cô lập tức tắt video call, sợ ba dọa đánh gãy chân mình mất.

Du lịch ư? Không đời nào! Cô thà ở nhà trông homestay còn hơn.

Trước đây, Minh Châu học đại học ở một thành phố lớn, nơi có rất nhiều khách du lịch từ khắp nơi đổ về. Khi còn đi học, cô từng làm nhiều công việc bán thời gian, trong đó có cả trợ lý hướng dẫn viên du lịch, nên đã gặp vô số kiểu du khách.

Vấn đề là công việc này thường rơi vào các kỳ nghỉ lễ lớn, lượng khách quá đông, mà trong đó không thiếu những kẻ trộm cắp, móc túi. Chính vì vậy, Minh Châu chẳng còn hứng thú với chuyện đi du lịch nữa. Bây giờ, cô chỉ thích được cuộn tròn trong chăn êm nệm ấm mà thôi.

Sau khi cúp máy, Minh Châu hít sâu một hơi rồi tiếp tục khử trùng phòng ốc. Lúc này, cô chợt nghĩ không biết có nên đi tiêm phòng không. Dù sao thì cô cũng là người xuyên không từ cổ đại tới đây, lỡ mang theo mầm bệnh gì đó thì sao?

Nghĩ vậy, Minh Châu thấy hôm nay không có khách nên quyết định ra ngoài một chuyến.

Đừng nhìn bậc thang trước homestay mà nghĩ không thể lái xe xuống núi, thực tế phía sau cổng lớn có một con đường rộng, có thể đi thẳng xuống. Xã hội hiện đại rồi, đường sá đi lại cũng tiện lợi hơn nhiều, đâu phải chỉ có mỗi lối mòn trên núi.

Chỉ mất bảy, tám phút, Minh Châu đã lái xe xuống đến chân núi.

Nói đến chuyện lái xe, Minh Châu còn có biệt danh là "tay đua tốc độ". Mà thực ra, cô có rất nhiều biệt danh khác nữa. Người ta có thể nhầm tên cô, nhưng tuyệt đối không nhầm biệt danh!

Trông cô có vẻ lười biếng, nhưng thực ra rất đa tài. Hồi nhỏ, khi mẹ bị bệnh nặng phải nằm viện, ba cô túc trực chăm sóc, Minh Châu khi ấy mới năm, sáu tuổi đã có thể tự lo cho bản thân.

Sau này, mẹ mất sớm, ba cô dù giỏi giang nhưng cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, vì vậy hai cha con đều học cách tự lập từ nhỏ. Minh Châu biết làm nhiều thứ, tuy không quá xuất sắc nhưng việc gì cũng có thể xoay sở được.

Lái xe vào thành phố, Minh Châu cảm nhận rõ ràng thời tiết thất thường nơi đây—hôm qua còn mưa tầm tã, hôm nay trời đã nắng chang chang.

Tới trung tâm y tế, cô vui vẻ khi thấy không đông người, nên được vào khám ngay mà không cần xếp hàng.

Bác sĩ xem sổ sức khỏe của Minh Châu rồi nói:

"Cháu không cần tiêm gì thêm đâu, vì khi nhỏ cháu đã được tiêm đầy đủ các loại vắc-xin cần thiết. Một số mũi tiêm này không cần lặp lại lần hai."

Minh Châu ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối như một bé ngoan, trong lòng lại có chút e dè với bệnh viện và bác sĩ.

Nghe vậy, cô chớp chớp mắt rồi hỏi tiếp:

"Nhưng nếu cháu từng tiếp xúc với người chưa tiêm vắc-xin thì sao? Có bị lây bệnh từ họ không ạ?"

Bác sĩ ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi đáp:

"Giờ tiêm chủng đã phổ cập trên toàn quốc rồi, làm gì còn ai chưa tiêm đâu."

Minh Châu vội vàng giải thích:

"Nhỡ đâu họ đến từ vùng sâu vùng xa, rất nghèo, chưa được tiêm thì sao ạ?"

Bác sĩ cười nhẹ:

"Trường hợp đó cũng không sao, vì cháu đã có đủ kháng thể rồi."

Nghe vậy, Minh Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra, cô vốn đã được tiêm chủng rất đầy đủ. Sau khi mẹ mất vì bạo bệnh, cô và ba càng chú ý hơn đến sức khỏe. Mỗi năm hai cha con đều đi kiểm tra định kỳ, không lần nào bỏ sót việc tiêm phòng.

Minh Châu xác nhận lại lần nữa:

"Vậy cháu thật sự không cần tiêm thêm gì nữa đúng không ạ?"

Vị bác sĩ nghiêm túc kia bỗng dưng đùa một câu:

“Nếu cháu thật sự thích tiêm thì có thể chọn… nhổ răng. Nhiều loại vắc-xin chỉ tiêm một lần là xong, nhưng răng thì có nhiều lắm, muốn nhổ bao nhiêu cũng được.”

Chân Minh Châu nghẹn lời: “…” Bác sĩ này biết nói đùa ghê!

Cô cầm lấy sổ sức khỏe, chào tạm biệt:

“Cảm ơn bác sĩ, cháu đi đây ạ.”

Bác sĩ liếc nhìn cô một cái, giọng bình thản:

“Tôi cũng đâu có định giữ cháu lại ăn cơm.”

Chân Minh Châu: “…” Vừa nghiêm nghị, lại cũng vừa hài hước.

Bước ra khỏi phòng khám, cô thấy nhẹ nhõm hẳn. Mỗi lần gặp bác sĩ là y như rằng tim đập chân run, cứ như có bóng ma tâm lý vậy.

Đã mất công lên thành phố, cô cũng không vội về ngay mà quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn ra trò. Với Chân Minh Châu, ăn uống là chuyện lớn, cơm nước quan trọng chẳng khác gì trời đất!

Cô dứt khoát đến quán lẩu nổi tiếng nhất nhì Lệ Thành. Ở vùng này, do thời tiết se lạnh nên lẩu lúc nào cũng được ưa chuộng. Tối qua bị một phen hoảng sợ, hôm nay cô nhất định phải ăn một bữa thật ngon để bù lại.

Không có chuyện gì mà một nồi lẩu không thể giải quyết được!

Nghĩ vậy, cô hăm hở mở cửa xe bước vào quán. Nhưng chưa kịp vui mừng thì đã thấy trước cửa có hơn bốn mươi người đang xếp hàng. Đầu óc cô bỗng chốc trống rỗng, chỉ muốn thở dài.

Chỉ là muốn ăn một nồi lẩu thôi mà, sao lại khó đến vậy?!

Bỗng nhiên, có người gọi tên cô:

“Chân Minh Châu.”

Cô quay đầu lại, lập tức bắt gặp một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, giày da bóng loáng, trên mặt còn nở nụ cười ôn hòa.

Vừa nhận ra người đó là ai, da đầu cô liền tê rần.

“Giáo sư Vu?!”

Giáo sư Vu là giảng viên đại học của cô. Cô chưa từng học lớp thầy, thầy cũng không thuộc khoa cô, nhưng lại là người đáng sợ nhất trong mắt cô.

Giáo sư Vu là giảng viên chủ chốt của khoa Y học lâm sàng, nổi danh khắp trường với biệt danh “Giáo sư Ma Quỷ”. Thầy có vẻ ngoài điển trai, gương mặt phúc hậu, nhưng bên trong lại là cơn ác mộng của sinh viên.

Nghe nói vị này vô cùng nghiêm khắc, chuyện đánh rớt sinh viên là điều bình thường, thậm chí không chỉ trong khoa Y mà cả trường đều biết tiếng.

Chân Minh Châu từng có một lần “chạm trán” với giáo sư Vu khi cô nhận công việc điểm danh hộ để kiếm chút tiền tiêu vặt. Lúc đó cô mới vào trường, không hề biết sự đáng sợ của vị giáo sư này, cứ hí hửng vào lớp. Ai ngờ giáo sư Vu chỉ cần liếc qua một cái là nhận ra cô không phải sinh viên của mình.

Nhớ lại chuyện cũ, cô chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cuối cùng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, lễ phép chào hỏi:

“Chào giáo sư Vu ạ.”

Ánh mắt cô vô thức đảo quanh, muốn biết vì sao giáo sư Vu lại có mặt ở đây.

Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của cô, giáo sư Vu cười nhẹ, giọng điềm đạm:

“Tôi về nhà.”

Sau đó, thấy cô đứng thẫn thờ nhìn hàng dài trước cửa quán, thầy liền tốt bụng đề nghị:

“Em đi một mình, tôi cũng đi một mình, hay là chúng ta ngồi chung bàn?”

Vừa nói, thầy vừa giơ điện thoại ra cho cô xem — hóa ra số thứ tự của thầy là ngay sau cô.

Chân Minh Châu: “…” Đây là muốn dụ dỗ mình sao?!

Cô nhìn dãy người dài dằng dặc phía trước, lại nhìn vị giáo sư đáng sợ này… Sau cùng, lòng ham ăn đã chiến thắng nỗi sợ.

Cắn răng, cô gật đầu:

“Được ạ.”

Dù bị ám ảnh bởi bác sĩ và giáo sư, nhưng vì lẩu, cô vẫn có thể cố gắng ngồi cùng bàn với thầy.

Chân Minh Châu lúng túng tìm chuyện để nói:

“Thật là trùng hợp, quê của thầy cũng ở Lệ Thành ạ?”

Giáo sư Vu không trả lời ngay, chỉ cười nhẹ, chậm rãi nói:

“Đừng căng thẳng, tôi cũng không ăn thịt người đâu.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play