Chân Minh Châu phản ứng nhanh như chớp, khiến người khác không khỏi giật mình kinh ngạc.

Hồi còn đại học, cô là một cô gái chăm chỉ, nếu không thì đã chẳng cùng lúc làm biết bao công việc bán thời gian. Thế nhưng, đến lúc sắp ra trường, Chân Minh Châu lại giống như quả bóng đã được thổi căng hết cỡ, cuối cùng bị hai cú đâm chí mạng — "tốt nghiệp" và "trúng số" — khiến cô lập tức xẹp xuống.

Cô chính là kiểu người như vậy, hiện tại có thể lười biếng thì tuyệt đối không cố gắng. Trong nhóm những người tốt nghiệp cùng khóa, cô là người đầu tiên không vội vàng tìm việc làm. Khi các bạn học đang bận rộn chạy đôn chạy đáo tìm nơi gửi gắm tương lai, việc trúng số đối với cô chẳng khác nào đã "có việc ổn định" từ trước rồi.

Khi người khác tất bật làm việc, cô cũng bắt đầu sửa sang lại căn homestay cũ kỹ này, mong sau này có thể sống thoải mái hơn một chút.

Hơn nữa, Chân Minh Châu cũng không có ý định thi vào công chức, không phải vì sợ không đậu — xét về vận may thi cử, cô tự tin đứng nhì thì chẳng ai dám tranh nhất. Nhưng bản thân cô biết rất rõ, mình không chịu nổi kiểu cuộc sống sáng đi làm chiều tan sở đều đều như vậy.

Chỉ là bây giờ, cô cảm thấy rất vui vẻ, hoàn toàn sẵn lòng nhận lời đề nghị của Thẩm Nham.

Không chỉ vậy, Chân Minh Châu còn liên tục xác nhận lại nhiệm vụ của mình:

"Tôi chỉ cần ghi chép lại, ngoài ra không cần làm gì thêm đúng không?"

"Nếu gặp người xuyên không thì ghi lại và báo cáo?"

"Nếu mấy tháng, mấy năm, thậm chí mười mấy, hai mươi năm sau vẫn không ai xuyên đến nữa, thì tôi cứ tiếp tục kinh doanh homestay và cùng dì Triệu làm cán bộ thôn như bình thường sao?"

"Bất kể có phát sinh chuyện ngoài ý muốn hay không, tôi vẫn thuộc biên chế, lĩnh lương đều đặn?"

"Tôi nghe nói công chức không được tự kinh doanh, nhưng nếu tôi vẫn nhận thêm thu nhập từ homestay thì cũng không ảnh hưởng gì đúng không?"

Mỗi câu hỏi của cô đều nhận được cùng một đáp án chắc nịch: Có thể.

Chân Minh Châu còn cẩn thận hỏi thêm một vấn đề cuối cùng:

"Tiền phòng tôi đã thu của khách có cần trả lại không?"

Thẩm Nham đáp ngắn gọn:

"Không cần."

Chân Minh Châu cảm động suýt khóc. Đúng là buôn bán có thể không thuận lợi, khách thuê có thể vắng bóng, nhưng quốc gia thì chưa từng phụ lòng cô — đúng là quá ấm lòng!

Tuy chưa chính thức gia nhập bộ phận đặc biệt này, nhưng Chân Minh Châu đã đại khái hiểu vì sao mọi người ở đây chỉ mong được ngủ. Bởi vì mỗi lần vị họ Thẩm vừa xuất hiện, đám người còn lại lập tức khiêng thiết bị ra ngoài làm việc không kể ngày đêm.

Giờ cô cũng đã hiểu vì sao khi đặt cơm, Triệu Xuân Mai nhất định yêu cầu phải có cá, có thịt — nếu không nạp đủ năng lượng thì lấy đâu ra sức mà khuân vác máy móc?

Dù Chân Minh Châu còn chưa chính thức ký nhận công tác, nhưng mọi người ở đây đều biết cô sẽ sớm gia nhập, nên cũng chẳng cố giấu giếm nội dung công việc nữa.

Dẫu vậy, không rõ có phải do tính chất công việc hay không mà tất cả mọi người ở đây đều rất kiệm lời, trầm lặng đến mức gần như không mở miệng. Nói chính xác thì ngoài lúc ăn uống ra, thời gian còn lại họ đều tập trung vào công việc.

Khi Chân Minh Châu thức dậy, bọn họ vẫn chưa trở về. Đến lúc cô nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, cũng chẳng thấy bóng dáng ai trong nhóm. Nếu nói bạn thân cô – Lâm Nghiên – đang làm việc theo mô hình 996, thì nhóm người này dường như còn vượt xa, làm việc gần như suốt 23/24 tiếng mỗi ngày.

Chân Minh Châu vốn là người tinh ý, biết quan sát sắc mặt người khác. Mặc dù Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đã kể cho cô nghe không ít chuyện, nhưng cô hiểu rõ trong lòng họ vẫn còn giấu giếm nhiều điều.

Tuy nhiên, cô không cho rằng điều đó là sai. Với thân phận "người mới" của mình, cô cũng không thể biết quá nhiều.

"Việc chính" của cô là vận hành homestay, cố gắng chăm sóc nơi này thật tốt, đảm bảo để mọi người được ăn ngon ngủ yên.

Họ thuê phòng trong vòng bảy ngày, khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn. Thế nhưng điều kỳ lạ là suốt bảy ngày này, không hề có bất kỳ ai "xuyên tới".

Nguyên nhân cụ thể thì không rõ — có thể vì trời không mưa, cũng có thể do homestay đã có người ở, hoặc cũng có khả năng chẳng liên quan gì đến hai điều đó. Tóm lại, chẳng ai biết chắc chắn lý do.

So với hai ngày đầu khai trương, khi bất ngờ xuất hiện hai vị khách từ thời cổ đại, thì những ngày sau đó yên tĩnh đến lạ thường.

Suốt bảy ngày, Chân Minh Châu lặng lẽ quan sát, nhờ vậy cũng biết thêm không ít chuyện.

Đừng nhìn vẻ ngoài cô như không mấy để tâm, kỳ thực trong lòng cô đều ghi nhớ rất rõ.

Thứ nhất:

Thẩm Nham là Trưởng phòng điều tra đặc biệt, Vu Thanh Hàn giữ chức Phó trưởng phòng, nhưng thực tế, người trực tiếp điều phối mọi việc lại là Vu Thanh Hàn. Các vấn đề liên quan đến kỹ thuật cơ bản đều do anh phụ trách.

Mấy ngày nay, Vu Thanh Hàn dẫn người lắp đặt, kiểm tra xung quanh nhà cô, thậm chí còn bố trí một lớp bảo vệ tinh vi trên tường. Nếu không để ý kỹ, mắt thường rất khó phát hiện.

Tất cả các căn phòng trong homestay cũng được điều chỉnh, tuy bề ngoài nhìn như không thay đổi nhưng kỳ thực đã có sự cải tạo tinh tế.

Chỉ có Chân Minh Châu mới biết, homestay nhỏ bé ở nông thôn này đã được nâng cấp thành nơi phòng vệ kiên cố.

Tô Anh phụ trách hướng dẫn Chân Minh Châu làm quen với các thiết bị mới.

Dù tự nhận mình cũng có chút hiểu biết, nhưng sau một vòng trải nghiệm cùng Tô Anh, cô đành thừa nhận rằng lời giáo sư Vu nói hoàn toàn chính xác: cô thực sự còn non kém nhiều mặt.

Thứ hai:

Ban đầu, Chân Minh Châu cứ ngỡ những "khách trọ kiêm đồng nghiệp" của mình là quân nhân.

Nhưng quan sát họ bận rộn hằng ngày, cô mới nhận ra, họ thực ra là những nhà khoa học.

Ví như Tô Minh – anh trai của Tô Anh – chính là một nhà địa chất học.

Thứ ba:

Nhóm của Vu Thanh Hàn toàn là nhà khoa học, còn những người như Triệu Xuân Mai cùng các nhân viên ở ủy ban thôn mới thực sự là quân nhân.

Ngay cả Trương Vũ – người nhìn bề ngoài giống một nhân viên kỹ thuật – cũng từng là liên đội trưởng.

Đương nhiên, những điều này không phải do Chân Minh Châu tự phát hiện, mà là do Triệu Xuân Mai thẳng thắn tiết lộ cho cô biết.

Bởi lẽ nhóm của Triệu Xuân Mai chịu trách nhiệm về an toàn của Chân Minh Châu, nên cũng không cần che giấu nhiều.

Điều này đồng nghĩa với việc, họ không tham gia vào công tác điều tra.

Ngoài ra, thân phận đặc biệt của Triệu Xuân Mai cũng giải thích được vì sao bà có thể dễ dàng nhận nuôi Tiểu Thạch Đầu.

Chưa kể, giữa bà và giáo sư Vu dường như còn có mối quan hệ riêng, nhìn cách hai người trò chuyện thân thiết, có thể thấy rõ.

Dù cùng là cấp trên, nhưng Triệu Xuân Mai lại nghiêm túc và nghiêm khắc hơn rất nhiều so với Thẩm Nham.

Trong vòng bảy ngày, Tiểu Thạch Đầu đã chính thức có tên, gọi là Thạch Thanh Vân, nhũ danh vẫn giữ nguyên như trước.

Cậu nhóc mang họ Thạch, tuy hiện tại đã trở thành con nuôi của Triệu Xuân Mai, nhưng vẫn được giữ nguyên họ gốc.

Thứ tư: Thủ tục nhậm chức của Chân Minh Châu đã hoàn tất. Tuy chỉ là người mới, nhưng mức lương tháng đã đạt tới 6000 tệ, khiến cô vô cùng phấn khởi.

Chân Minh Châu: Đột nhiên trở nên giàu có! Người biết hài lòng đúng là người hạnh phúc!

Thứ năm: Sau bảy ngày, nhóm của Tô Anh hoàn thành công tác thăm dò bên ngoài và lắp đặt thiết bị bên trong, sau đó nhanh chóng rời đi.

Chân Minh Châu cũng không rõ nhóm nhà khoa học làm những việc gì, chỉ biết họ luôn tăng tốc làm việc, vội vã hoàn thành mọi việc trong vòng bảy ngày rồi lập tức rời khỏi.

Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn cũng phải quay lại thủ đô tham dự một cuộc họp.

Trước lúc lên đường, Vu Thanh Hàn nói:

"Đợt này quay về, tôi sẽ xin điều chuyển công tác đến Lệ thành."

Chân Minh Châu: "???"

Lúc này cô mới chợt nhớ ra Vu Thanh Hàn vốn là giáo sư đại học. Đúng là người tài thì việc lúc nào cũng đầy ắp.

Tuy vậy, đối với Chân Minh Châu, mấy chuyện này cũng không đáng bận tâm, điều cô thật sự chú ý vẫn là chuyện thứ tư – vấn đề lương bổng.

Vu Thanh Hàn như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười đầy ẩn ý:

"Bạn học Tiểu Chân, sau này sẽ còn gặp nhau thường xuyên đấy."

Chân Minh Châu: Gương mặt tươi cười lừa gạt trẻ nhỏ.

Trước lúc nhóm người chuẩn bị rời đi, Chân Minh Châu rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:

"Vì sao mọi người chỉ mới gặp đã tin tôi là người tốt vậy?"

Vu Thanh Hàn ngoái đầu lại, trả lời:

"Vậy cô là người xấu sao?"

Chân Minh Châu: "Tôi biết rõ mình không phải, nhưng người ngoài sao mà biết được?"

Nhỡ đâu cô cố tình giả vờ để trục lợi thì sao?

Vu Thanh Hàn nhìn cô thật sâu, rồi chân thành cảm thán:

"Cô có chút hiểu lầm về năng lực làm việc của chúng tôi rồi."

Chân Minh Châu sửng sốt kêu "A" một tiếng.

Vu Thanh Hàn giải thích:

"Trước đó chúng tôi đã nhận được báo cáo từ Trương Vũ. Từ lúc lão Thẩm nói chuyện với cô đến giờ cũng đã hơn 10 tiếng đồng hồ rồi. Cô nghĩ trong khoảng thời gian đó chúng tôi không điều tra xong về cô sao? Không chỉ biết cô là người thế nào, mà còn rõ cả việc hồi nhỏ cô từng mơ ước trở thành thủy thủ mặt trăng."

Nói xong, anh còn làm động tác biểu tượng:

"Ta muốn đại diện ánh trăng tiêu diệt ngươi!"

Trong khoảnh khắc ấy, da đầu Chân Minh Châu tê rần, lông tơ toàn thân dựng đứng, chỉ hận dưới chân không thể nứt ra một toà Ly Sơn để cô chui xuống trốn.

Ngay cả Thẩm Nham đứng bên cạnh Vu Thanh Hàn cũng không chịu nổi, gương mặt co rúm như bị táo bón.

Khoảnh khắc Chân Minh Châu và Thẩm Nham nhìn thẳng vào mắt nhau, cả hai đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ giống mình: Với một người tài giỏi như Vu Thanh Hàn, thật sự không biết phải nói gì cho phải.

Cả Thẩm Nham lẫn Chân Minh Châu đều xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, trong khi nhân vật chính lại vô cùng thản nhiên, còn mỉm cười nói:

"Hẹn gặp lại, thuỷ thủ mặt trăng."

Không hiểu bị ma xui quỷ khiến thế nào, Chân Minh Châu cũng vẫy tay đáp lại:

"Hẹn gặp lại, Tuxedo Mặt nạ."

(*Tuxedo Mặt nạ: Tên thật là Chiba Mamoru, người yêu tiền kiếp của Usagi.)

Vu Thanh Hàn càng cười lớn, vui vẻ nói:

"Vậy tính ra chúng ta là một đôi rồi."

Khoé môi Chân Minh Châu giật giật:

"... Anh tưởng tượng hơi nhiều rồi đó."

Lúc bọn họ lên xe, Vu Thanh Hàn còn không quên vẫy tay chào:

"Hy vọng mọi chuyện ở đây sẽ thuận buồm xuôi gió khi chúng tôi rời đi."

Lần này, Chân Minh Châu chẳng thèm phản bác mà gật đầu như gà mổ thóc. Cô vốn chẳng phải người thích cố chấp mạnh mẽ làm gì, và đương nhiên cũng chẳng mong gặp phải tình huống éo le nào.

Nhưng ông trời rõ là thích trêu ngươi. Đoàn người Thẩm Nham chỉ vừa rời đi được một, hai giờ thì trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, mây đen ùn ùn kéo tới, sắc trời trở nên âm u, rồi chẳng mấy chốc, mưa lớn như trút nước.

Lúc này, nhóm của Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đã lên máy bay. Qua cửa sổ, Vu Thanh Hàn nhìn ra ngoài, ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm:

"Chúng ta vừa rời đi, trời liền đổ mưa..."

Cùng thời điểm đó tại Ly Sơn, Chân Minh Châu thở dài bất đắc dĩ. Cô nhìn cơn mưa ngày càng nặng hạt, chợt nhận ra internet đã bị mất kết nối.

Trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng, cô lập tức bật hệ thống giám sát ngoài cổng. Điều kỳ lạ là, dù mạng mất nhưng điện nước vẫn ổn. Thế nhưng ai mà chắc chắn được nó có duy trì mãi như vậy? Vì thế, nhóm của Vu Thanh Hàn đã chuẩn bị sẵn các công nghệ dự phòng, bảo đảm ngay cả khi mất điện, thiết bị giám sát và hệ thống an ninh vẫn hoạt động bình thường.

Chân Minh Châu vốn chẳng rành kỹ thuật, chỉ biết bọn họ thực sự rất lợi hại. Suy cho cùng, cô chỉ là sinh viên ngành Di tích văn hoá và Bảo tàng học.

Trong lúc chăm chú kiểm tra màn hình giám sát, đột nhiên đôi mắt Chân Minh Châu mở to như muốn rớt ra ngoài.

Cảnh tượng trước cửa nhà cô đã thay đổi — và còn xuất hiện thêm một người!

Khi cô tua lại camera, phát hiện ra rằng khoảng ba phút trước, khung cảnh trước nhà đã xảy ra biến đổi: con đường đá rộng rãi biến thành một khu rừng rậm xanh um tùm.

Tiếp theo, một công tử mặc trang phục cổ xưa, toàn thân bê bết máu, loạng choạng bước về phía homestay của cô. Khi anh ta nhìn thấy căn nhà lớn, đôi mắt lập tức trợn tròn hoảng hốt, sự kinh ngạc không hề thua kém ánh mắt cô khi thấy anh ta.

Chân Minh Châu: Ôi mẹ ơi! Bộ phận đặc biệt vừa rời đi thì ông trời liền đẩy cho cô một trò đùa thế này. Đây chẳng phải là làm khó cô lắm sao! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play