Chân Minh Châu cảm thấy trong lòng chua xót. Mấy ngày trước, homestay đông đúc như vậy mà ngay cả một con châu chấu thời cổ đại cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Vậy mà hôm nay, vừa lúc nhóm khách kia rời đi, “vị khách” đến từ cổ đại lại xuất hiện.
Qua màn hình giám sát, Chân Minh Châu quan sát được tình hình bên ngoài. Cô thấy người nọ đứng nhìn tấm bảng "Xuân Sơn Homestay" rất lâu, gương mặt nghiêm túc xen lẫn chút nghi hoặc.
Thực tế đúng như cô đoán, người đàn ông có vẻ ngoài cao quý kia chính là Nguyên Tuấn. Nguyên vốn là quốc họ của Túc triều, mà Nguyên Tuấn lại là Cửu hoàng tử của triều đại ấy.
Việc Nguyên Tuấn lưu lạc tới nơi này dĩ nhiên có liên quan đến cuộc tranh đoạt ngai vàng. Lúc này phụ hoàng hắn tuổi đã cao, vài vị hoàng huynh bắt đầu lộ rõ dã tâm tranh quyền đoạt vị. Dù Nguyên Tuấn chưa từng thể hiện rõ thái độ, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực.
Lần này, hắn được phái đến bốn tỉnh Trung bộ để điều tra tình hình hạn hán. Nào ngờ vừa rời khỏi kinh thành đã liên tiếp gặp phải ám sát. Vốn hắn có thể ứng phó, nhưng không ngờ trong số thuộc hạ lại có nội gián. Nhờ thuộc hạ trung thành liều chết bảo vệ, hắn mới may mắn thoát thân, chạy trốn vào nơi hiểm địa Mãnh Hổ Lĩnh.
Nguyên Tuấn đứng bất động, ánh mắt gắt gao nhìn toà khách điếm quỷ dị vừa bất ngờ xuất hiện trước mặt. Khi chạy trốn, hắn đâu hề thấy nơi này có một toà nhà. Chỉ là trong lòng hắn hiểu rõ, hiện tại mình cần tìm một chỗ trú thân, vừa để tránh những kẻ ám sát, vừa để né tránh dã thú, bởi mùi máu tươi trên người quá nồng.
Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của toà nhà này khiến hắn không thể nào yên tâm nổi. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là nghi ngờ đây chính là cái bẫy được kẻ địch bày ra, dụ hắn tự chui đầu vào.
Đúng lúc Nguyên Tuấn còn đang cân nhắc, ánh đèn trong homestay bỗng sáng bừng. Căn nhà tối om ban nãy bỗng chốc rực sáng khiến hắn giật mình lùi lại một bước, ánh mắt thận trọng nhìn chăm chăm vào bên trong.
"Xuân Sơn khách điếm."
Nguyên Tuấn thấp giọng đọc tên homestay, đôi mày kiếm nhíu chặt đến mức như có thể kẹp chết một con ruồi. Đột nhiên, hắn cảm nhận được có ánh mắt đang âm thầm dõi theo mình. Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng đó, nhưng chỉ thấy mái ngói cao vút, hoàn toàn không có bóng người. Tuy vậy, trực giác mách bảo hắn rằng ánh mắt kia xuất phát từ nơi đó.
Ánh mắt Nguyên Tuấn lạnh lùng khóa chặt vào chiếc máy giám sát.
Còn ở bên kia máy giám sát, Chân Minh Châu nắm chặt tay, hơi thở có phần hỗn loạn.
Người này không giống với trường hợp của Lý Quế Hoa hay Tiểu Thạch Đầu, nên cô không khỏi do dự, không biết có nên mở cửa cho hắn vào hay không.
Nhưng nếu không cho vào…
Ánh mắt cô dừng lại trên những vết thương máu me bê bết trên người hắn, lòng không khỏi quặn thắt.
Chân Minh Châu cảm thấy ngổn ngang tâm sự, trong lòng thầm thắc mắc vì sao Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn lại không sắp xếp người ở lại bên cạnh cô? Nếu có ai đó để cùng bàn bạc, chắc cô đã không lúng túng như bây giờ. Thế nhưng, nếu cô đã nghĩ đến khả năng này thì chắc chắn bọn họ cũng từng cân nhắc, chỉ là cuối cùng vẫn quyết định không cử người ở đây.
Tuy nhiên, lúc này Chân Minh Châu cũng không còn tâm trí suy nghĩ nhiều, thay vì phí công lo lắng, chi bằng tập trung vào người đang bị thương đứng ngoài cổng.
Nửa giờ trôi qua trong do dự, cô vẫn chưa thể đưa ra quyết định nên làm thế nào. Ngay lúc ấy, người đứng ngoài cửa lại đưa tay gõ nhẹ.
Nguyên Tuấn vừa gõ cửa vừa dán chặt ánh mắt lên camera giám sát. Chính hắn cũng không hiểu mình đang chờ đợi điều gì, nhưng bản năng nhạy bén vẫn khiến hắn không rời mắt khỏi thiết bị theo dõi.
Trời mưa lớn, Chân Minh Châu dù không nghe rõ tiếng gõ nhưng nhờ quan sát màn hình vẫn nhận ra được. Nếu đối phương chỉ im lặng đứng đó, có lẽ cô còn tiếp tục chần chừ, thế nhưng hành động gõ cửa kia khiến cô không thể làm ngơ.
Chân Minh Châu lập tức đứng dậy, bước nhanh ra cửa. Hôm nay trời mưa tầm tã, thời tiết ở Lệ thành xưa nay vẫn vậy — mưa là kèm theo gió lớn. Chính vì thế cô chưa từng chuẩn bị sẵn dù, vì có mang cũng vô dụng.
Chân Minh Châu khoác đại một chiếc áo mưa, vội vàng chạy ra cổng, cất tiếng hỏi: "Ai đó?"
Một giọng nữ thanh thoát đáp lại, khiến Nguyên Tuấn giật mình, sắc mặt lập tức tái nhợt, vô thức lùi về sau một bước.
Chưa kịp hoảng loạn thêm, hắn đã nghe tiếng "kẹt" vang lên, cánh cổng lớn chậm rãi mở ra. Trước mắt hắn là một cô gái trẻ, y phục khác lạ, vừa nhìn đã biết không phải người phụ nữ nông thôn.
Ở nông thôn, dù có được chiều chuộng mấy thì nữ tử cũng khó tránh khỏi việc nhà nặng nhọc, làn da ít nhiều cũng sẽ thô ráp. Nhưng cô gái trước mặt, chỉ cần liếc qua đã khiến người ta chú ý — môi hồng răng trắng, làn da trắng mịn tinh tế, rõ ràng không phải xuất thân từ gia đình nghèo khổ.
Sự đề phòng trong lòng Nguyên Tuấn lập tức tăng cao, nhưng hắn vẫn ôm quyền, khách khí nói:
"Tiểu thư, không biết chủ nhà có thể cho tại hạ tá túc một đêm không? Tại hạ đi ngang qua đây, chẳng may bị trọng thương."
Chân Minh Châu đánh giá người trước mặt, thấy sắc mặt hắn trắng bệch như giấy, môi khô trắng, thoạt nhìn rất đáng thương. Cô nghiêng người nhường đường, thản nhiên nói:
"Vào đi."
Cô lui một bước nhường lối, chờ Nguyên Tuấn bước qua rồi nhắc:
"Anh đi dọc theo hành lang, có thể tránh mưa."
Nguyên Tuấn trong lòng vô cùng bất an. Hắn đã dự tính đủ loại tình huống, thậm chí nghĩ tới việc khống chế cô gái này. Chỉ là với tình trạng hiện giờ, hắn hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hít sâu một hơi, Nguyên Tuấn cất bước đi vào trong.
Trang trí bên trong hoàn toàn khác biệt với những kiến trúc thường thấy trong thành. Chỉ liếc mắt một vòng, hắn đã cảm thấy hai chữ "khác biệt" còn chưa đủ để hình dung sự khác nhau. Càng đi sâu vào, cảm giác chênh lệch càng rõ rệt.
Chân Minh Châu không nói gì thêm, đóng cổng lại rồi đi thẳng về phía nhà chính. Thấy vậy, Nguyên Tuấn lập tức bước nhanh theo sau.
Giờ phút này, có lo lắng nhiều hơn nữa cũng vô ích, chi bằng cứ từ từ quan sát, biết đâu lại phát hiện được manh mối nào đó.
Nguyên Tuấn không đi tới khu trú mưa mà trực tiếp theo bước Chân Minh Châu vào thẳng nhà chính.
Cả hai đều âm thầm đề phòng lẫn nhau, đặc biệt là Chân Minh Châu. Dù thế nào, cô cũng không thể dễ dàng tin tưởng một người đàn ông toàn thân đẫm máu như vậy.
Chân Minh Châu vốn không phải tuýp người chỉ dựa vào bề ngoài để đánh giá người khác. Dù đối phương có diện mạo không tệ, cũng đâu thể lấy đó làm thước đo phẩm hạnh. Vì thế, cô vẫn giữ sự cảnh giác, cẩn thận duy trì một khoảng cách an toàn với hắn.
Vừa bước vào nhà, cô tháo áo mưa treo ở cửa, để lộ bên trong là chiếc áo lông trắng phối cùng chiếc quần ở nhà màu cà phê. Thời tiết thế này nên cô ăn mặc có phần tuỳ ý, hơn nữa tính cô vốn sợ lạnh, quần áo cũng dày hơn bình thường.
"Vết thương nặng lắm à?" Chân Minh Châu xoay người hỏi.
Nguyên Tuấn hơi sững lại, vốn nghĩ cô sẽ hỏi vài câu xã giao, không ngờ lại đi thẳng vào chuyện này.
Hắn lập tức ôm quyền, cung kính nói: "Tiên cô."
Khóe miệng Chân Minh Châu khẽ giật, nhíu mày hỏi lại: "Anh vừa gọi tôi là gì?"
Tiên cô? Từ thần tiên rồi tiên nữ, bây giờ thành tiên cô luôn rồi à?
Bản thân cô trông giống "cô" lắm sao? Nếu Tiểu Thạch Đầu gọi vậy cô còn hiểu được, chứ người đàn ông này nhìn qua cũng đâu kém cô bao nhiêu tuổi, vậy mà lại mặt dày gọi cô như thế.
Nguyên Tuấn vẫn nghiêm chỉnh đáp: "Tiên cô."
Chân Minh Châu: "..." Cô khẽ hừ một tiếng, bất đắc dĩ phản bác: "Tôi không phải tiên cô gì hết."
Nghe vậy, Nguyên Tuấn ngoan ngoãn sửa lời: "Đạo trưởng."
Chân Minh Châu chỉ thiếu nước bật cười thành tiếng. Cô giơ tay chỉ vào mặt mình, nghiêm túc hỏi: "Tôi nhìn giống đạo trưởng lắm sao?"
Gọi cô là tiên cô đã kỳ quặc rồi, giờ lại thành đạo trưởng? Cô có điểm nào giống người tu đạo chứ?
Chân Minh Châu trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông vận cẩm y trước mặt. Người này mày rậm mắt to, trông sáng sủa đàng hoàng, nhưng sao đầu óc có vẻ... không nhanh nhạy lắm.
Bị cô nhìn chằm chằm như thế, khuôn mặt vốn trắng bệch của Nguyên Tuấn hơi ửng đỏ. Hắn mấp máy môi, rồi nhìn lên búi tóc của Chân Minh Châu, nhỏ giọng nói: "Không phải đạo sĩ sao..."
Chân Minh Châu nhướng mày: "Giống chỗ nào chứ...?"
Câu chưa dứt, cô vô tình liếc ra cửa sổ, bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình: búi tóc được vấn cao, tròn trịa như củ tỏi.
À thì... nhìn vậy cũng giống đạo sĩ thật. Bảo sao người này cứ một mực gọi cô là tiên cô.
Chân Minh Châu thở dài, khoát tay: "Được rồi, muốn gọi gì thì tuỳ. Ngồi xuống đi, tôi đi lấy hộp thuốc."
Cô cũng không muốn đôi co về chuyện xưng hô nữa, việc cấp bách lúc này là xử lý vết thương cho hắn.
Chân Minh Châu quay người đi vào phòng chứa đồ. Nguyên Tuấn ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt tò mò đánh giá khắp gian phòng.
Không gian nơi đây mang theo một vẻ thanh nhã khác biệt, không giống như nơi ở bình thường. Khi ngẩng đầu nhìn lên nguồn sáng phía trên, hắn bất giác rùng mình, trong lòng cũng dần tin rằng nơi này tuyệt đối không phải mưu kế của bất kỳ vị hoàng huynh nào. Nếu họ có bản lĩnh như vậy thì đã không cần tranh đấu sống mái trong cung.
Chân Minh Châu xách theo một chiếc hộp thuốc nhỏ quay lại, liền bắt gặp cảnh tượng người đàn ông đang co ro ngồi trên ghế, ánh mắt tò mò nhìn quanh.
Cô đi tới trước mặt hắn, ra lệnh dứt khoát: "Cởi áo ra."
Nguyên Tuấn: "!!!"
Hắn lập tức kéo chặt vạt áo, cảnh giác nhìn cô, nghiêm nghị hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Chân Minh Châu nghiêm giọng: "Cứu người quan trọng hơn, mau cởi quần áo ra."
Nguyên Tuấn mím môi, nuốt nước bọt rồi lắp bắp: "Tôi... tôi tự làm được."
Chân Minh Châu suýt chút nữa nghẹn lời. Cô hít sâu, cố giữ bình tĩnh: "Vết thương của anh đều ở sau lưng, anh nghĩ mình tự xử lý được sao?"
Cô chỉ vào gương mặt mình, nghiêm túc nói: "Nhìn tôi cho kỹ, nhìn kỹ vào! Tôi đẹp thế này, biết đâu còn là tiên nữ đó, đâu rảnh để có ý đồ gì với anh. Anh bây giờ trông chẳng khác gì con gà luộc đâu."
Nguyên Tuấn đỏ bừng mặt, lúc trắng lúc đỏ thay phiên nhau.
Chân Minh Châu tiếp tục giục: "Nhanh lên đi. Tôi mở cửa cho anh vào là để cứu mạng, chẳng lẽ lại đứng nhìn anh chết?"
Nếu không giúp, chẳng phải cô đã liều mạng cho một việc vô ích rồi sao?
Có lẽ vì sự kiên quyết của Chân Minh Châu, sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng Nguyên Tuấn cũng buông tay, mặt đỏ lựng.
Chân Minh Châu lườm hắn một cái, hừ nhẹ: "Đàn ông to xác như vậy còn bày đặt xấu hổ với ngượng ngùng."
Cô lôi điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên mất sóng hoàn toàn, không thể nhờ giáo sư Vu hỗ trợ. Giờ chỉ còn trông cậy vào hộp thuốc mà giáo sư Vu để lại.
Chân Minh Châu chẳng có kiến thức gì về y học, đành phải dựa vào những gì trong hộp cứu thương. Cô tìm thấy lọ thuốc cầm máu và băng gạc, thấy Nguyên Tuấn vẫn còn lưỡng lự thì quát: "Nhanh lên chút coi!"
Cô chuẩn bị đầy đủ: thuốc sát trùng, bông y tế, băng gạc, thuốc cầm máu.
Sau đó cô nhắc trước: "Tôi nói luôn, tôi không phải bác sĩ."
Nguyên Tuấn gật đầu: "Cô là đạo sĩ mà."
Chân Minh Châu: "..." Cô chẳng buồn đôi co với hắn.
Cô tiếp tục: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, còn sau đó anh phải tìm bác sĩ chữa trị đàng hoàng."
Nguyên Tuấn gật đầu, lần này cũng không còn rề rà nữa, để yên cho Chân Minh Châu xử lý vết thương.
Những vết chém trên lưng hắn đều khá nặng.
Chân Minh Châu nghiêm túc, cắn chặt răng, tập trung hết sức, không nói nửa lời.
Ngay cả bác sĩ chuyên nghiệp cũng sẽ làm đau bệnh nhân khi xử lý loại vết thương này, huống chi cô chỉ là tay mơ.
Nguyên Tuấn đau đớn, hai tay siết chặt, cố gắng chịu đựng.
May mắn thay, Chân Minh Châu xử lý khá nhanh, băng bó xong vết thương trên lưng.
Cô nhìn xuống chân Nguyên Tuấn, cau mày hỏi: "Chân anh sao rồi?" Có vẻ không ổn.
Một bên chân của Nguyên Tuấn đã bị gãy, hắn nghiến răng trả lời: "Chân tôi bị đánh gãy rồi."
Chân Minh Châu hít sâu một hơi — chuyện này không phải chuyện nhỏ chút nào!