Thật ra thì Hứa Đức Thiện cũng quả thật là bởi vì ba đứa nhóc này lớn lên trắng tròn khiến người khác ưa thích nên mới nhớ rõ ba đứa tiểu đậu đinh này, còn cụ đặc biệt gọi Hứa Nặc ra là bởi vì cụ đã nhìn thấy Hứa Nặc vài lần, biết rằng đứa bé này là một đứa bé thông minh, thông minh hơn anh trai cô và đứa trẻ nhà họ Hàn rất nhiều.
Đứa trẻ thông minh làm cho người khác ưa thích này luôn khiến người ta nhớ kĩ.
Hứa Nặc không hề giống cái kiểu như Hứa Chiêu Đệ không biết trời cao đất rộng là gì, lại còn dám thách thức uy quyền của Hứa Đức Thiện, tuy rằng biết bên kia là một ông lão già, nhưng người ta là một ông lão già có danh vọng, cụ còn là trưởng lão gia tộc họ Hứa nữa.
Cô vẫn phải tiếp tục diễn kịch.
Chỉ thấy Hứa Nặc đứng dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo non nớt còn đang giàn giụa những giọt nước mắt, đôi mắt và chiếc mũi đều đỏ hoe, trong đôi mắt còn vương vãi vài giọt nước mắt. Cô nhìn Hứa Đức Thiện một cái, giọng nói chứa đựng vô số uỷ khuất, cả người vừa khóc vừa giật giật: “Cụ… cụ ạ...”
Ôi này, một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy đang ở trước mặt tủi thân thành dáng vẻ này, ai còn có thể kìm lòng cho được chứ. Ngay cả Hứa Đức Thiện cũng không thể chịu đựng được nữa, cụ lấy trong túi ra một vài viên kẹo hướng với Hứa Nặc vẫy tay: “Nặc Nặc, cụ sẽ cho cháu kẹo, chúng ta sẽ không khóc nữa.”
"Vâng." Hứa Nặc tủi thân gật đầu xong nhắc lại chuyện xảy ra trong nhà hôm nay nói một lượt: “Cháu, cháu cùng anh trai nhỏ còn cả Hàn Ngang đi lên núi, lúc về nghe thấy trong nhà đang cãi nhau.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT