Đúng vậy, khi Tống Úc Hoà gả qua, nhà họ Hứa quả thật có đưa cho bà rễ nhân sâm già, nhưng đó không phải là điều kiện đã được thỏa thuận ngay từ đầu sao? Nhà họ Hứa đưa ra một gốc nhân sâm già thì Tống Úc Hòa sẽ gả qua, Tống Úc Hoà qua đây lo liệu đủ thứ trong nhà sinh con đẻ cái cho bọn họ, tiền lương của chính bà cũng dùng để trợ cấp vào cho nhà dùng, nhưng đổi lại là cái gì? Đổi lại chính là Hứa Kiến Quốc thiếu chút nữa là hại Tống Úc Hòa sinh non, ông ta muốn giết chết đứa con trong bụng bà.
Mấy đội viên lớn tuổi trong đội vẫn còn nhớ rõ, lúc đó Hứa Kiến Quốc nhìn Tống Úc Hòa nào giống như đang nhìn vợ của cha mình? Ông ta là đang nhìn kẻ thù, đôi mắt của ông ta hung dữ như bầy sói trên núi. Trong miệng cũng nói rằng cha ông ta chỉ có một người con là ông ta, Tống Úc Hòa sinh ra thì đừng hòng muốn ông nhận ra chúng.
Bây giờ nghĩ lại, con nhóc Hứa Chiêu Đệ cùng Hứa Kiến Quốc kia thực sự là cha con nhất mạch tương truyền, đều là người lòng dạ đen tối như nhau.
"Vợ Kiến Quốc à, lúc chia nhà đã nói chuyện ổn thỏa rồi, một nhà Ái Quốc tay không rời đi, về sau chỉ cần đưa Hứa Đại Quý tiền dưỡng lão và hiếu kính là được, còn lại chuyện khác không cần bọn họ quản à? Thế nào, mấy năm trước các người vừa tết nhất đã nháo nhào một trận muốn Ái Quốc xây cho các người một ngôi nhà mới, năm nay thì lại muốn Ái Quốc nuôi luôn con trai các người rồi?" Người nói là một trưởng lão họ Hứa, gọi là Hứa Đức Thiện. Cụ đã ngoài 80 tuổi, râu tóc đều đã bạc trắng nhưng tinh thần còn rất cường tráng, là một người đức cao vọng trọng không chỉ trong nhà họ Hứa mà ngay cả trong đội, bình thường trong nhà có việc gì sẽ đều đến tìm cụ làm chứng.
Vương Đại Nữu ngập ngừng một chút, bà ta ngẩng đầu lên nhìn Hứa Đức Thiện, nói: “Chú chồng à, đây còn không phải là do nhà chúng cháu quả thực nghèo…”
"Nghèo cái rắm." Cụ già mắng người mới thấy cụ tức giận mười phần: “Nhà các người trừ hai đứa còn nhỏ ra thì còn có ai là không đang kiếm điểm công? Một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền, cô xem tôi già hồ đồ rồi nên nghĩ rằng tôi không biết gì sao? Còn nghèo à? Đây chả qua chỉ là tầm mắt hạn hẹp? Lúc trước muốn chiếm tiện nghi đem cả nhà Ái Quốc đuổi ra ngoài, hiện tại thấy tiền đồ Ái Quốc đi lên rồi liền muốn nắm víu lấy người ta? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu.”
Hứa Chiêu Đệ trừng mắt nhìn Hứa Đức Thiện: “Đây là việc của gia đình chúng tôi, không cần cụ bận tâm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT