Hứa Nặc và Hàn Ngang đứng ở phía sau, vừa nghe Đường Ngôn đi phía trước họ nói chuyện, vừa nhìn quanh mọi thứ trong đội. Không ngờ đã thay đổi lớn như vậy, rất nhiều thứ thật sự nhìn không ra, nhưng họ vẫn nhớ những nơi mà một số sự việc từng xảy ra.
Mọi người lần này đặc biệt trở về thăm quê, cũng muốn ở quê chụp ảnh gia đình. Tuy rằng Tống Úc Hòa từ nơi khác gả tới, quê hương Đồng Tử Viễn nghiêm túc mà nghĩ thật ra cũng không phải đại đội Thanh Miêu, nhưng nhiều năm như vậy, họ đã sớm coi đại đội Thanh Miêu giống như nhà của mình. Họ sống ở đây, lớn lên ở đây, già đi ở đây, nơi này mang lại quá nhiều kỷ niệm của họ.
"Em à, mấy người nhanh lên một chút, bọn này chờ mấy người." Hứa Thừa đi trước 'gào' lên một tiếng, giống như khi còn bé vậy.
Hứa Nặc với Hàn Ngang nhìn nhau cười, cùng tăng nhanh bước chân.
Phòng ốc nhà họ Hứa và nhà họ Hàn đều đã được cải tạo lại, trước khi họ trở về, người thân bên nhà mẹ đẻ Tống Lam Thư còn đặc biệt tới giúp quét dọn một chút.
Mấy cô gái trẻ trong nhà bận rộn lo liệu cơm trưa, mấy người lớn tuổi cùng các đội viên nói chuyện phiếm nhờ vậy mới biết tin mà tới hỏi thăm. Hứa Nặc còn nhìn thấy Cẩu Oa nhà cựu đại đội trưởng, thằng nhóc từng tham gia vào vụ đưa Hàn Ngang lên núi hiện tại đã trưởng thành trở thành một người đàn ông chất phác và lương thiện. Lúc người đó nhìn thấy Hàn Ngang còn đặc biệt ngượng ngùng nói lời xin lỗi với Hàn Ngang, cũng nói cảm ơn Hàn Ngang, may nhờ chuyện năm đó đã khiến cậu ấy không đi theo con đường lệch lạc.
Thật ra đối với chuyện hồi đó, Hàn Ngang đã sớm không còn trách Cẩu Oa, thậm chí anh còn chẳng đem những chuyện kia để ở trong lòng, chỉ là vẫn nhớ rõ lúc trước Hứa Nặc với Hứa Thừa tới tìm mình, anh cảm giác như bản thân nhìn thấy được ánh sáng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT