Hứa Nặc bị tiếng quát của nó làm cho run rẩy, cả người co rụt lại bên cạnh Hàn Ngang run bần bật, sắc mặt cũng tái nhợt đi.
“Cháu câm miệng, chúng tôi nói chuyện làm gì đến lượt cháu chen mồm vào?” Đại đội trưởng thật sự thấy Hứa Chiêu Đệ phiền chết, ông trừng mắt nhìn Vương Đại Nữu: “Vương Đại Nữu, nếu con gái bà mà còn nói thêm lời nữa, hai người cùng nhau đi xuống mương đào phân.”
Vương Đại Nữu cuống cuồng nuốt lời biện minh xuống, bà ta giữ chặt miệng Hứa Chiêu Đệ lại để cho con bé không nói gì nữa. Đại đội trưởng là người nói được làm được, bà ta không muốn đi mương đào phân đâu.
Thật ra bà ta cũng không cảm thấy Hứa Nặc nói sai cái gì, dù sao lời Hứa Nặc nói thật sự là chuyện đã xảy ra. Không còn cách nào, não của bà ta không đủ để bà ta phản ứng nhận ra lời Hứa Nặc nói lúc nãy dùng không ít nghệ thuật ngôn ngữ.
"Cảm ơn chú đội trưởng ạ." Hứa Nặc cúi mình với đội trưởng, đặc biệt lễ phép, nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích.
Cô nói xong, nước mắt đọng lại trong viền mắt đều lăn ra ngoài, tuôn trên khuôn mặt trắng nõn của cô mà chảy xuống. Cô vừa bối rối vừa lúng túng, thậm chí không biết nhà cô đã sai ở đâu, ánh mắt chỉ muốn có một câu trả lời mà nhìn Hứa Đức Thiện và các cán bộ trong đội: “Ông cụ, chú đội trưởng, có phải nhà cháu đã làm gì sai rồi phải không?”
“Chẳng phải gia đình chúng cháu đã chia nhà rồi sao? Gia đình nhà cháu hàng năm cứ ngày lễ ngày tết đều có hiếu kính với ông nội, tiền dưỡng lão cũng đưa cho ông rồi. Tại sao ông nội vẫn cứ đòi bà nội đưa tiền cho anh họ nộp học phí vậy ạ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play