Ivor vẫn ngủ, nhưng hắn không đợi nổi nữa.
Hắn lao đầu vào công việc, từng bước học cách làm một vị Công Tước chuẩn mẫu.
#
#
#
Ánh nắng sớm rọi qua mái tóc vàng của hắn, chiếu tỏ gương mặt lạnh lẽo đang dặn dò vị quản gia già.
Tìm lại với guồng quay cuộc sống, hắn dần nhớ lại con người Lý Phàm Dương xưa. Một người đàn ông hơn 30 tuổi, cuồng công việc nhưng cũng giàu tình yêu.
"Bác tuyển thêm người làm cho dinh thự, nhớ là tuyển cả người làm vườn. Với lại dinh thự tối quá, từ mai hãy thắp sáng nó."
"Vâng! Tôi đã hiểu thưa Công Tước"
Vị quản gia khẽ cúi. Dinh thự xưa nay chỉ có ông, hai hầu nữ, một đầu bếp và hai tên gác cửa.
Dù có nói thế nào hắn cũng không chịu tuyển thêm, vậy mà hôm nay lại đòi tuyển rất nhiều người.
Năm ngày qua, vị quản gia biết hắn đã thay đổi, nhưng ông không muốn vạch trần, càng không có ý định can thiệp vào đời tư của hắn, vì hắn bây giờ rất tốt, rất giống một Công Tước thực thụ.
#
#
#
Vừa đúng một tuần hắn xuyên vào cuốn sách này, ngồi trong thư phòng với hàng tá tài liệu chất đống, hắn vò đầu, đôi mắt một mí, xanh mạ giờ còn điểm xuyến thêm hai cái quầng thâm đen xì. Dù không khiến cho hắn xấu đi nhưng lại khiến hắn trở nên đáng sợ hơn phần nào.
Căn phòng từng trống rỗng, với không gì cả nay đây lại chật hẹp đến nỗi không có chỗ để đi.
Cái bàn tiếp khách phía trước để đầy những bát cháo yến mạch khô khốc, nguyên vẹn như chưa từng được chạm vào.
Cái ghế sofa ngắn ngủn là nơi hắn chợp mắt. Nhìn thoáng cũng biết thân hình đồ sộ đấy không hề vừa vặn.
Cốc! Cốc! Cốc!
Vị hầu gái bên ngoài gõ cửa, lễ phép thưa:
"Công Tước! Đã ba ngày rồi người không ra khỏi phòng, xin người hãy chú ý một chút đến bản thân và trở về phòng nghỉ ngơi ạ"
Hắn không nói gì, đã là lần thứ năm trong ngày hắn nghe những lời đó rồi.
Công việc của chủ nhân cơ thể này đang tồn đọng một cách nghiêm trọng, còn hắn thì chẳng hề có chút kí ức hay kiến thức nào trong việc quản lý thuộc địa của bản thân.
[Chó má tên Louisette! Đến một mẩu kiến thức cơ bản về quản lý thuộc địa gã cũng không có, báo hại ta phải học lại từ đầu.]
Trong thoáng chốc hắn nhớ đến Ivor, anh là kẻ thực sự mang trong mình dòng máu của quý tộc. Anh hoàn hảo, anh xuất chúng, gã so với anh càng giống kẻ hầu cận thấp kém hơn.
[Nếu có cậu ta cố vấn... có lẽ mọi thứ sẽ nhanh hơn...]
[Nhưng cậu ta tỉnh chưa nhỉ? Và còn... Ta ở trong đây bao lâu rồi?]
Trong tích tắc, khái niệm thời gian trở về với hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm rồi, hắn thấy hơi lạnh. Ban ngày tuy nóng nực nhưng khi ánh dương lặn mất, cái buốt buốt của gió và sương lại tàn ác cắn sâu vào xương tủy con người ta.
Nhìn ngắm ánh sao trời lấp lánh, hắn thả lỏng, thư dãn hơn.
Ọc...ọc~
Dù đang ở một mình, Louisette vẫn hơi ngượng.
[Lại làm việc đến quên ăn rồi... phải bỏ cái tật này càng sớm càng tốt.]
#
#
#
Hắn xuống bếp, kêu người chuẩn bị cho hắn một bữa ăn tử tế.
Ngồi một mình trên chiếc bàn ăn rộng lớn, vừa ăn vừa suy nghĩ về nội dung tiểu thuyết.
[Trong truyện thì Ivor đã tỉnh rồi... nhưng mà cũng tại tên top chính cưỡng bức cậu ấy trong lúc cậu hôn mê...]
[Vậy nếu mình không làm thế... bao giờ cậu ta sẽ tỉnh nhỉ?]
#
#
#
Sự tò mò và lo lắng thôi thúc hắn đi đến nơi hắn luôn e ngại, tay cầm một bát súp nhỏ, đứng trước căn phòng ngay trung tâm tầng hai dinh thự.
Trần trừ hồi lâu, hắn toan bỏ đi nhưng cuối cùng vẫn quyết định đẩy cửa vào.
Căn phòng rộng lớn nhưng trống trải, tất cả những gì nó có là một chiếc giường, một cái ghế và một cái tủ đầu giường.
Mùi gỗ tuyết Tùng thơm thoang thoảng xộc vào mũi hắn, ánh trăng mờ ảo chiếu tỏ gương mặt Ivor. Lồng ngực phập phồng điều đặn, lục lọi từng mảnh kí ức, hắn nhận ra chỉ khi không còn chút ý thức nào, người con trai ấy mới có vẻ bình yên đến vậy.
Hắn kéo chăn lên tới cổ cho anh, kiểm tra nhiệt độ trên trán, khi xác nhận mọi thứ vẫn ổn, hắn mới chậm rãi ngồi xuống ghế, một tay cầm bát súp ấm, tay còn lại kiên nhẫn đút cho anh ăn.
Cảnh tượng bình yên đến lạ, nhưng rồi sự bình yên ấy liệu rằng có thật hay chăng? Khi mà người đã chịu quá nhiều tổn thương "hắn" mang lại...