Màn đêm tịch mịch, chỉ còn tiếng cú mèo vọng lại từ xa, bát súp còn một nửa, lông mày người đã khẽ động rồi mở mắt.

Khác với nguyên tác, anh không bị đánh thức bởi cơn đau cùng lối hành xử lỗ mãng của gã, mà là vì cái mùi cơ thể hơi âm ấm giống mùi rượu của Công Tước.

Đôi mắt khẽ mở, chậm rãi làm quen với ánh đèn, trước mắt y là đôi tay to lớn, một tay cầm bát tay còn lại đang đút cho y ăn.

Nỗi sợ như lao đến, lấp kín khối óc đang mơ hồ của anh. Anh muốn rời khỏi đây, rời khỏi hắn càng sớm càng tốt.

!!!

Cho đến khi bừng tỉnh, cái bát đã vỡ nát dưới nền đất lạnh, còn phần nước súp thì từ đùi Louisette chảy xuống.

Làn da trắng giờ càng tái nhợt, mái tóc màu bạc rối bù, dài qua mắt. Song, vẫn chẳng khiến phai mờ đi cái nhan sắc kiều diễm anh mang.

Khi sợ hãi, anh càng đẹp hơn đến vài phần, quả không khó để hiểu vì sao Louisette Paul luôn muốn hành hạ anh.

[Cơ thể và gương mặt của cậu ta… khác gì mời gọi người khác chà đạp mình cơ chứ?]

Một ý nghĩ thoáng qua cùng tia dục vọng mong manh, trong khoảng khắc đã biến tan. Dù sao hắn cũng không phải kẻ dùng nỗi đau của người khác để thoả mãn bản thân.

Trong lúc hắn còn mải ngẩn ngơ trước dung nhan mê hoặc của Ivor. Anh đã hoảng loạn lao đến rồi ngã nhoài khỏi giường, toàn thân run rẩy. Cổ họng nghẹn ứ cuối cùng cũng cất lên tiếng nói.

“T…ta xin lỗi… chủ nhân, ta xin lỗi… ta-”

[Trời ạ, chỉ đọc truyện thôi ta đã không chịu được, giờ còn tận mắt nhìn cảnh này…]

Hắn xót xa đưa tay về phía anh toan lau đi vết súp còn dính trên mặt.

Nhưng chưa kịp chạm tới, cơ thể anh đã nhộn nhạo đẩy tất cả những gì còn trong bụng mình ra, khi không còn súp, anh vẫn nôn khan thêm mấy cái.

“Ghê tởm ta đến vậy ư?”

Sự bất ngờ hoà cùng nỗi xót xa khiến hắn không kịp hãm lại mấy suy nghĩ của mình mà thốt ra thành tiếng.

[Bỏ mẹ, lỡ mồm rồi, ăn cứt rồi!]

Gương mặt Ivor tối sầm, tái mét, lao vội đến, như con chó được huấn luyện kĩ lưỡng, lại cũng như con chó đang cố van xin chủ nhân.

Chiếc lưỡi hồng nhẹ, mềm mại tham lam liếm lấy phần súp bị đổ trên quần hắn, đôi tay run rẩy yếu ớt bấu víu vào hắn.

“Ivor, dừng lại đi, anh đừng như thế”

Hắn hối hận rồi, lẽ ra không nên vào đây, bây giờ thì hắn cũng không biết phải cư xử như thế nào cho phải lý.

Chất giọng ấm áp rụt rè lại cất lên, nó không trầm thấp, lạnh lùng mà hơi cao và dịu dàng.

“Công tước, ta sai rồi, ta…ta không nên ngất đi, ta xin lỗi, ta… hức… ta sai thật mà…”

Hắn xững người nhìn kẻ yếu ớt ấy van xin mình. Giờ hắn lại muốn chạy trốn, hậu quả này hắn không biết cách chịu trách nhiệm.

“Bỏ ta ra, Ivor Vincent, bỏ ta ra.”

Anh sợ lắm, rất sợ… nhưng anh biết mình phải nghe lời chủ nhân. Anh hận hắn, rất hận… nhưng ở trước hắn từng tế bào trong anh đều kinh hãi đến bất lực.

Anh buông hắn ra, ngồi thụp xuống đất.

[Ngon rồi, giờ thì cút khỏi đây, không bao giờ quay lại nữa.]

Hắn quay người rời đi, nhưng rồi nhận ra thái độ của bản thân quá mức thô lỗ, hắn liền do dự.

Hắn mở miệng, rồi lại ngơ ra một lúc, não bộ hắn đang đấu tranh hết sức quyết liệt.

[Rồi luôn, con mẹ nó, sao nữa nhỉ, gọi cậu ta là gì đây? Ivor thì quá tàn nhẫn, Vincent thì quá xa lạ, gọi cả họ và tên… cả nhà cậu ta… mình làm tuyệt hậu rồi!]

Mặt hắn hơi méo đi, hoàn toàn phá hủy hình tượng của nguyên tác. Nhưng anh không biết, bởi hắn đang quay lưng lại với anh.

Cái sự tĩnh lặng trời đánh này đang khiến hắn hơi mệt mỏi, mặc kệ thế nào, hắn cứ gọi bừa thôi.

“Thiếu gia, anh hãy cứ ở lại đây, ta sẽ nghỉ ngơi trong phòng sách… ăn uống tốt, hồi phục rồi anh có thể đi đâu tuỳ ý, sẽ có người hầu đến chăm sóc anh.”

[Rồi! Cút thôi! Cậu ta chính là lưỡi dao treo trên cổ, tốt nhất là không nên động vào. ]


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play