Vị Nam Tước tỉ mỉ và ân cần kiểm tra thân thể Ivor, ánh nhìn sót thương pha lẫn bất lực.

“Anh ta ổn chứ? Bao giờ thì tỉnh?”

Hắn sốt ruột, trưng cái bộ mặt khờ khạo hỏi dồn. Để mà miêu tả… hắn giống như người chồng đang đợi vợ đẻ.

Nam Tước nhìn hắn, ánh mắt không giao động, không phán xét, nhưng nếu để ý kĩ, sâu trong con ngơi màu hạt dẻ của ông, Louisette hiểu rằng ông ấy không hề thích hắn.

“Cậu ấy vẫn ổn, nhịp thở đều. Nhưng… cậu ấy bị suy dinh dưỡng nặng, cơ thể suy nhược trong thời gian dài. Và còn…”

Ông ngưng nói, nhìn xuống người nam nhân đang nằm trên giường, thoáng buồn bã.

“Cậu ta không tỉnh dậy có lẽ vì sâu trong tiềm thức… cậu ấy sợ phải tỉnh dậy.”

Ông không ưa gì gia tộc Vincent bởi lẽ những kẻ ấy chính là con chó của Hoàng Thái Tử. Song, ở phương diện của một bác sĩ với bệnh nhân, ông không quan tâm cậu là ai, ông chỉ biết rằng mình cần cho bệnh nhân những điều tốt nhất.

“Ta hiểu rồi.”

Hắn khẽ liếc cậu, rồi nỗi xót xa cứ như không kiểm soát mà quấn lấy tâm khảm hắn.

“Ngài Nam Tước, ngài có thể kê liệu trình điều trị cho anh ấy không? Ngài cứ việc ra giá”

Ông hơi xững người, khó hiểu trước thái độ của hắn.

[Vị Công Tước này khó đoán thật, hành hạ cậu ta, rồi lại trưng cái bộ mặt lo lắng và xót thương cậu ta…]

“Ngài Nam Tước? Ngài Nam Tước có nghe ta nói gì không?”

“Xin, xin lỗi, ta thất lễ quá.”

“Không sao, ta mong là ngài sẽ đồng ý với lời nhờ vả của ta”

“Được rồi, sáng ngày mai ta sẽ nhờ người đem thư đến cho Công Tước đây, trong đó sẽ bao gồm tình trạng chi tiết của Ivor và chế độ dinh dưỡng…”

Ông thoáng e ngại, sau đó vẫn tiếp lời.

“Đối với tâm bệnh, ta có một số lời khuyên, Công Tước chấp nhận hay không thì tuỳ”

“Xin hãy để bệnh nhân được thoải mái, đừng quá gò bó cậu ấy, cũng đừng để cậu ấy phải tiếp xúc quá lâu với… um… người làm cậu ấy ám ảnh”

Không cần nói cũng biết người vị Nam Tước nói là ai, và ông cũng hiểu những lời ấy có thể rước đến tai hoạ cho ông và gia tộc. Kể cả vậy, ông vẫn nói.

Nhưng trái với suy nghĩ, Louisette không nổi nóng, hắn chỉ đơn giản cảm ơn và lịch sự tiễn khách.

#

#

#

Căn phòng rộng lớn chỉ còn hắn và vị nam nhân mãi không chịu tỉnh.

Phòng tối, rèm kéo kín, hắn đứng lặng, suy nghĩ về những gì Nam Tước Williams nói.

Bước tới bên cửa sổ, hắn kéo rèm ra một nửa, đủ để thắp sáng căn phòng nhưng không chiếu thẳng nắng vào người Ivor.

Ngước nhìn ra bên ngoài, dưới đất, vườn sau của dinh thự, hoang tàn và đổ nát, cây cối héo khô, đất nứt nẻ.

[Tiểu thuyết có nói, Louisette hoàn toàn không mấy quan tâm đến những thuộc địa gã sở hữu, bởi vậy sau này người dân mới nổi dậy biểu tình chống lại gã, góp phần cho bản án gã gánh chịu.]

Cười nhạt một cái, hắn chợt nhận ra, lý do mà Louisette chết không phải bởi Ivor Vincent mà chính là do gã tự chuốc lấy bằng những hành động gã làm.

[Hơn nữa… không phải chỉ thuộc địa, mà đến nơi sống tên não tàn ấy cũng không thèm để tâm…]

Hắn lại ngước nhìn trời, bầu trời đầu hạ xanh thẳm, không có mây, chỉ toàn là nắng.

Cái ý nghĩ bản thân đã cạn phước lại loé lên.

[Chết tiệt, là mùa hè lại còn là thời kỳ hạn hán kéo dài tiểu thuyết nhắc đến.]

Hắn vò đầu, lần này thì hết đường rồi, hắn quả thực đang ở chương 21, khi mà Ivor tuyệt vọng, thứ xúc cảm cuối cùng của anh đã tan vỡ, giờ đây anh chỉ còn hận thù… và trả thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play