Là một cô nhi được nhận nuôi bởi nhà Công Tước, ta hiểu rất rõ thân phận hèn kém của mình.
Thế nhưng anh không như vậy, anh luôn quan tâm và chăm sóc ta như em trai, lâu dần ta đã quen với tình yêu anh trao cho ta.
Và ta cũng vậy, cũng yêu anh hơn tất thảy...
Vậy cớ sao?... cớ sao người lại vứt bỏ ta, lại không cần ta nữa... lại đuổi ta khỏi phủ Công Tước?
Phải chăng người đã chán ghét ta rồi?
Đêm thật lạnh, và cái tát của người còn đau hơn bất kì trận đòn nào ta phải gánh...
Ivor Vincent à, sẽ có một ngày ta đứng trên tất thảy, khi đó ta sẽ trả lại cho anh gấp trăm ngàn lần nỗi đau ta phải gánh chịu.
Rồi cái khoảng thời gian định mệnh ấy tới, quân cách mạng do Thất Hoàng Tử và ta thành lập đã thành công lật đổ Hoàng Thái Tử.
Bản thân ta, vừa có ơn với Tân Hoàng Đế, vừa là một thống lĩnh cấp cao, lại có công lật đổ những gia tộc ủng hộ vị Thái Tử kém cỏi.
Bằng tước vị Công Tước của mình, ta điều tra Vincent - những kẻ trung thành với Hoàng Thái Tử, tuyên bố với tất cả rằng vị Công Tử Ivor Vincent cao quý chính là chiến lợi phẩm của ta.
Tha chết cho anh, ta sẽ khiến phần đời còn lại của anh khốn khổ hơn cả cái chết.
Khiến cho anh như một con chó thấp hèn, hạ mình phục tùng ta, van xin ta, mong chờ ta, làm tất cả chỉ để nhận lại lòng thương hại ít ỏi của ta.
Ta trả thù thành công, mặc cho cảm giác ấy chẳng hề tuyệt vời như ta vẫn nghĩ, nhưng nó cũng không quan trọng, bởi mong muốn của ta là thấy anh chết chìm trong nỗi ô nhục và tuyệt vọng.
Ngày ngày tra tấn và xâm hại, ánh mắt xanh như mặt hồ mùa thu, dịu dàng và ấm áp đó đã chẳng còn vẹn nguyên.
Sâu thẳm trong ánh nhìn anh dành cho ta là nỗi sợ hãi và ân hận.
Kể cả là thế, đôi khi nó vẫn thật dịu êm.
Ta dần nghiện cái cảm giác nhìn anh đau khổ và run rẩy dưới thân ta, nghiện cái cảm giác nhìn thấy anh khóc lóc van xin ta dừng lại.
"Công Tử Vincent, hãy nghe cho kĩ, từ nay và mãi mãi về sau, anh chỉ có thể là tên nô lệ trung thành mang tên Ivor, và nếu một ngày nào đó chủ nhân mang anh cho những quý tộc khác "vui đùa" thì anh cũng chỉ được phép tuân lệnh và cảm ơn chủ nhân. Anh nghe hiểu chứ?"
...
#
#
#
Hắn tỉnh dậy, trên những đường nét lạnh lẽo của gương mặt đã lấm tấm mồ hôi.
Hắn lại mơ nữa, lại mơ thấy cái kí ức ngu si của cơ thể này.
Nhưng không giống gã, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm và chán ghét những gì gã đã gây ra.
Là một độc giả, hắn hiểu rõ chuỗi sai lầm của Louisette Paul.
Và hơn hết, hắn muốn sống, sống bằng mọi giá, bất kể thế nào hắn yêu cái mạng nhỏ của mình hơn cả.
#
#
#
Ngồi bên giường người con trai ấy, rồi lại mệt mỏi gục xuống dùng ngón tay vẽ hình tròn lên ga giường.
[Đã ba ngày ba đêm, cậu ta không tỉnh.]
[Việc bot hôn mê sau những lần bị "hành hạ" không hiếm thấy trong tác phẩm này... nhưng chỉ duy một lần cậu ta ngủ li bì cả một tuần trời... ]
[Mà cái lần chết bầm ấy chính là lúc cậu ta hắc hoá...]
Hắn vô thức nặn ra một nụ cười méo mó nhằm tự trấn an.
[Xui thì xui, chắc không đến nỗi xui tận mạng thế chứ?]
Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của hắn, vị quản gia kính cẩn cất lời:
"Công Tước, Ngài Williams đã tới ạ"
"Cho ông ấy vào"
Williams - một Nam Tước nhỏ với kiến thức vô cùng dày dặn về y khoa.
Trong tiểu thuyết, vị ấy chính là người đã cứu Ivor trong một cuộc đi săn ở chương 25 và cũng là một trong những người đồng hành cùng cậu trên con đường báo thù.
Bây giờ, Louisette lại mời ông đến sớm hơn mạch truyện.