Như có một dòng điện xẹt qua khối óc, cơ thể hắn cứng đờ, não muốn tê liệt:

[T..thứ đó… thứ đó của mình còn nằm ở trong. Mà khoan, có máu!? Mình làm tên đó r..rách rồi sao?]

Phàm Dương hoảng loạn, hắn vừa nhận được một cú sốc lớn chưa từng có.

[B…b..bình t..tĩnh nào, tr…trước tiên thì phải lấy nó ra cái đã.]

Mặt hắn khẽ nhăn, cổ họng cứng đờ không biết nên nói gì. Phải sau một lúc lâu, hắn mới thốt ra được mấy lời:

“Thả… thả lỏng đi, bình tĩnh rồi thả lỏng phía dưới đi”

[Mẹ kiếp! Cảm giác như mình là tên điên biến thái!!!]

Hắn chật vật chậm rút cái “hung khí” của mình ra một cách nhẹ nhàng hết mức.

[Chậc! Thoát rồi! Cút khỏi đây thôi!]

Chẳng muốn đợi thêm một giây nào, hắn như con chó sổng chuồng quấn vội cái khăn tắm ngang eo phi khỏi phòng.

Xững người trong tích tắc, Phàm Dương nhận ra nơi hắn đứng là một dãy hành lang rộng lớn với lối kiến trúc phương Tây.

[Cái chỗ quỷ nào nữa? RỐT CUỘC CÁI CHUYỆN QUÁI GÌ ĐANG XẢY RA VỚI CUỘC ĐỜI TA VẬY!!!]

“Ngài Công Tước, ngài vẫn ổn chứ?”

Liếc nhìn cũng thấy hắn chẳng ổn tí nào, bởi lẽ chẳng người bình thường nào lại không mặc đồ còn đứng vò đầu như thần kinh ngay giữa một căn dinh thự sang trọng.

“Hả?”

Hắn theo phản xạ quay sang nhìn. Trước mắt hắn là một nam trung niên, ông mang vẻ lịch lãm với bộ vest phẳng phiu, đang bước tới.

“Thưa ngài, ta có thể giúp gì cho ngài?”

[Đùa chắc, nói gì giờ?]

“Này, phòng tắm, đưa ta đến phòng tắm đi.”

Thoáng một tia bất ngờ trong ánh mắt, người đàn ông sau đó lập tức điều chỉnh lại thái độ chuyên nghiệp của mình.

“Ngài Công Tước… phòng tắm ở bên cạnh…”

Nhìn qua dãy hành lang dài và rộng. Hắn cảm thấy nơi đây quá đỗi tăm tối, theo hướng tay người đàn ông, hắn bước vào căn phòng ngay bên trái.

“Ờm, cảm ơn” mắt hắn nhắm hờ, cố nén đi sự ngượng ngùng đã lồ lộ ngay trên từng đường nét nam tính của gương mặt.

“Thưa ngài, vậy liệu ngài có còn gì sai bảo?”

“Ờ, phiền ông gọi bác sĩ đến chăm sóc cho người trong phòng đó đi” Hắn chỉ tay về phía bên phải như ý nói đến cậu trai trong phòng vừa nãy.

“Đã rõ thưa Công Tước” Ông cúi mình kính cẩn rồi rời đi nhanh chóng, suốt quá trình chỉ độc một lần vị ấy để lộ cảm xúc thật của bản thân.

#

#

#

Hắn lúc này đây đã đứng trước gương, hai cánh tay gồng cứng chống lên thành lavabo làm bằng đá cẩm thạch đen tuyền, lạnh buốt như chính sự thực hắn vừa đối mặt. Những đường gân xanh nổi lên nơi cẳng tay, bàn tay siết chặt mép đá đến mức các đốt ngón trắng bệch. Mỗi một hơi thở hắn hít vào đều như xé toạc lồng ngực.

Đầu hắn vẫn đau, đau muốn chết đi sống lại, từng cơn buốt như kim châm dội thẳng vào thùy trán. Cùng với nỗi đau là từng đoạn kí ức kỳ lạ chảy ào vào não bộ, như một dòng sông vỡ đê - mạnh mẽ, dữ dội đến không thể ngăn cản. Hắn nhìn thấy tất cả: từng ánh mắt, từng nụ cười, từng vệt máu đỏ tươi của kẻ địch loang lổ trên thân, từng cuộc mây mưa cả đêm không dứt,… là khoảnh khắc của một cuộc đời mà hắn chưa từng sống qua, nhưng lại như thể chính hắn đã trải qua tất cả.

Mặt hắn nhăn nhó, trán ướt đẫm mồ hôi. Hàng loạt xúc cảm như ồ ạt lao vào cấu xé hắn. Hạnh phúc, tủi nhục, đau buồn, sợ hãi, tuyệt vọng và hận thù - tất cả đồng loạt trỗi dậy, đập vào hắn, xuyên thẳng qua lồng ngực hắn, cuộn trào trong tâm khảm hắn.

[Ha! Nhận ra rồi… hắn là Louisette Paul.]

Cơn đau dần dịu bớt như thể linh hồn hắn đã an phận trong nơi chứa mới này, như thể quá trình tiếp nhận đã hoàn tất. Cơ thể hắn thả lỏng từng chút một. Hơi thở vẫn nặng nhọc, nhưng đều đặn hơn. Đôi mắt hắn lúc này đây đã dừng lại nơi kẻ đối diện trong gương.

Mái tóc vàng như ánh dương buổi sớm. Đôi mắt xanh như lá mạ non, vừa trong vắt lại vừa rét lạnh. Ngũ quan hoàn hảo đến mức có thể khiến người khác ghen tị.

Nhưng ánh nhìn đó làm hắn thấy rợn người. Sắc như lưỡi dao, thăm thẳm nỗi hận thù, như đục, như đâm, như khoét sâu vào tâm can bất cứ ai dám đối diện.

[Chiều cao này… ngang bằng tầm mắt với mình, có lẽ khoảng một mét chín. Thân hình này, vóc dáng này hình như vẫn hơn hẳn mình một bậc.]

[Nhưng…]

Hắn đưa tay sờ nắn gương mặt bản thân sở hữu. Từng đường nét mơn trớn qua đầu ngón tay mà trái tim hắn không ngừng nảy loạn. Không phải vì ngưỡng mộ, mà vì hắn thấy bất mãn, là hắn đang giận…

[Lê Tư Hạ! Đồ chết bầm nhà cậu! Sao lại dùng tôi làm hình mẫu cho tên tra công não tàn này chứ!!!]

Duy nhất đôi ngươi xanh lá mạ là thứ xa lạ. Mọi thứ còn lại đều cùng một khuôn đúc với Phàm Dương ban đầu. Đôi mắt ấy bây giờ không còn “lớp voan” mỏi mệt của một tên thất tình mất việc. Mà là sự lạnh lẽo, sâu thẳm như Phàm Dương của một thời quá khứ.

#

#

#

Dìm thân mình xuống bồn nước nóng, hắn mơ hồ nhớ lại những gì đã trải qua. Về cái đêm cuối cùng trước khi chết…

[Ta nhớ rồi, vậy là ta chết thật rồi! Vừa mới quyết tâm sống tốt thì lên cơn đau tim chết.]

[Mẹ đời, xuyên thư rồi… xuyên thư vào top chính của một bộ boylove có cái kết BE.]

[Bot chính bị bạo hành bởi top chính, sau này cậu ta lật đổ vua, chém đầu top rồi bị nỗi ám ảnh hành hạ cả cuộc đời.]

[Và còn… hình như… TA ĐẾCH CÓ HỆ THỐNG!!!]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play