Thế nhưng tôi phải thừa nhận một sự thật. 

Thời gian đã thay đổi, sau hai năm Tưởng Mục Chu thật sự không còn bất kỳ tình cảm nào với tôi.

Nói xong câu đó, anh lại nghiêm túc mở lời với dáng vẻ của một người trưởng bối.

- Lên xe đi. 

- Bây giờ em là bạn gái của Trạch Ngôn, đương nhiên là vì chuyện của cậu ấy. 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. 

Vì là chuyện của Trạch Ngôn thì tôi phải nghe thử xem sao.

Dù gì cậu ấy cũng mới mua cho tôi nhiều thứ như vậy.

Nhưng không hiểu sao, sắc mặt của Tưởng Mục Chu lại lập tức trở nên u ám. 

Con người này thật kỳ lạ, rõ ràng anh là người bảo tôi lên xe trước mà.

Đến lúc tôi đồng ý thế mà anh lại không vui. 

Tôi đi ra sau chuẩn bị mở cửa xe, nhưng anh lại lên tiếng:

- Ngồi ở phía trước. 

Tôi khựng lại một chút, ý nghĩ lúc nãy đã tan biến giờ lại nổi lên. 

Có lẽ anh vẫn chưa quên được tôi.  ( truyện trên app T•Y•T )

Việc nhắc đến Trạch Ngôn có thể chỉ là cái cớ mà thôi… 

Thế nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy đống đồ ở ghế sau, tôi biết ngay mình đã tự suy diễn nhiều rồi. 

Ở hàng ghế sau đầy nắp túi lớn túi nhỏ, đều là những món đồ cao cấp theo mùa và trang sức. 

Tôi có thể nhận ra những thứ này còn đắt hơn rất nhiều so với những thứ mà Trạch Ngôn mới mua cho tôi lúc nãy.

Tôi cảm thấy hơi lúng túng, gương mặt đỏ bừng như thể vừa bị tát một cái. 

Tưởng Mục Chu nhìn ra chút tâm tư của tôi liền lên tiếng:

- Ninh Ninh thích những món đồ này, tất cả đều là mua cho cô ấy. 

- Em giúp anh xem thử, liệu cô ấy có thích chúng không?

Lúc này tôi mới nhớ ra, Chu Trạch Ngôn đã nhắc với tôi Tưởng Mục Chu đến đây là để mua đồ cho vợ sắp cưới của anh. 

Tôi nhìn kỹ một lượt, chúng thật sự rất đẹp.

Anh rất có gu, giống như ngày xưa. 

Tôi nhìn mãi đến khi hai mắt hơi cay cay. 

Có lẽ vì những viên kim cương này quá sáng, nó sáng đến mức khiến tôi hơi hoa mắt.

Tôi đóng cửa lại và ngồi và ghế phụ. 

Anh đặt tay lên vô lăng và hỏi:

- Đi đâu?

Tôi hơi do dự một lát rồi nói tên khu chung cư mà tôi đang thuê. 

Anh gật đầu rồi lái xe tiến về phía trước. 

Hai chúng tôi đều im lặng, một lúc sau anh mới lên tiếng. 

- Hai năm qua em đã đi đâu? Cuộc sống thế nào rồi?

Tôi quay sang định trả lời nhưng lại trông thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của anh.

Giọng nói của anh rất bình thản, giống như đang trò chuyện với một người bạn lâu ngày không gặp.

Tôi khẽ cười:

- Sống cũng khá tốt. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play